Vương Nhược Hàm trực ca đêm xong đã tới 8h sáng, cô quay về nhà vệ sinh cá nhân thay quần áo, trong lòng có chuyện vướng mắc nên không thể nào chợp mắt ngủ bù được, dứt khoát chạy thẳng đến khách sạn tìm Hoắc Kiêu.
Hôm qua Hoắc Kiêu đã đưa một tấm thẻ phòng khác cho cô, Vương Nhược Hàm xách túi đồ ăn sáng quẹt thẻ đi mở cửa.
Anh đã dậy rồi đang ngồi trên sô pha gọi điện thoại.
Hai người đối mắt nhìn nhau, Hoắc Kiêu đanh mặt, tầm mắt di chuyển theo cô nhưng miệng vẫn nói chuyện với người trong điện thoại.
Vương Nhược Hàm nở nụ cười cứng ngắc với anh, nhẹ chân nhẹ tay đi vào phòng, sợ làm phiền đến anh nên cô vào trong phòng ngủ trước.
Mấy phút sau bên ngoài không còn âm thanh, Vương Nhược Hàm bấu lên cánh cửa khẽ thò đầu ra ngoài.
Hoắc Kiêu đang ngồi trước máy tính gõ chữ, không biết có phải đang bận công chuyện không.
Vương Nhược Hàm thò một cẳng chân ra, cả người nghiêng về phía trước một bước, nhưng vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích.
Mãi lúc sau, Hoắc Kiêu ngước mắt lên, thấy điệu bộ của Vương Nhược Hàm xoắn xuýt muốn lên không lên, anh đành mở miệng: “Em ở đó kẹt bug hả?”
“Không phải, em đang đi về phía trước.”
“Tới đây.”
Vương Nhược Hàm nghe lời đi tới bên cạnh Hoắc Kiêu rồi ngồi xuống.
“Anh làm xong rồi hả?”
Hoắc Kiêu gập máy tính lại để lên bàn trà: “Ăn sáng chưa?”
Vương Nhược Hàm lắc đầu: “Anh ăn chưa? Em mua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-yeu-nhau-di/3549461/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.