Chu Dĩ không nói một lời, rút điện thoại trong túi ra, bấm cuộc gọi đi.
Nghe thấy trong phòng vang lên tiếng chuông điện thoại của mình, Vương Nhược Hàm hỏi: “Cậu gọi cho tớ làm gì hả?”
Mặt Chu Dĩ lạnh tanh nói: “Ngộ nhỡ cậu có em gái sinh đôi thì sao.”
Vương Nhược Hàm cười gượng hai tiếng: “Chu Dĩ cậu hài hước thật đấy.”
Chu Dĩ nâng mắt lên lạnh lẽo nhìn cô, Vương Nhược Hàm vội ngậm họng, vẻ mặt nghiêm chỉnh, cúi người nhặt mấy quả cam rơi trên đất, mời Chu Dĩ vào nhà.
“Sao cậu tới đây? Tìm Hoắc Kiêu có việc hả?”
Chu Dĩ cầm chiếc hoa đơn nhỏ trên chiếc túi mua sắm bỏ ở huyền quan, là tối qua Hoắc Kiêu tiện tay ném ở đó.
Nhìn xong dòng chữ bên trên, Chu Dĩ cười lạnh một tiếng: “Tớ mà còn không tới nữa thì hai người sinh con luôn rồi.”
“Nói bậy.” Vương Nhược Hàm kiễng chân cầm lấy mảnh giấy trên tay cô ấy, “Có nhanh nữa cũng không nhanh bằng cậu đâu.”
Cô cúi người xuống, dùng ngón tay khẽ vuốt ve bụng của Chu Dĩ, vẫn chưa lộ bụng: “Chào con nhé, mẹ là mẹ nuôi của con nè.”
Chu Dĩ kéo Vương Nhược Hàm ngồi lên ghế sô pha, khoanh tay lại dùng tư thái của người lớn dò hỏi: “Cậu nói cho rõ ràng với tớ chuyện gì đang xảy ra.”
Vương Nhược Hàm cào tóc: “Hay là cậu để tớ đi rửa mặt cái đã, rồi sẽ từ từ nói cho cậu biết.”
Chu Dĩ không đồng ý: “Bộ dạng nào của cậu mà tớ chưa nhìn thấy, mau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-yeu-nhau-di/3549456/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.