Hoắc Kiêu im lặng nhìn cô mãi một hồi, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh, đó là nơi mà lần đầu tiên gặp gỡ anh đã chìm sâu vào.
Sau đó anh đặt từng nụ hôn dịu dàng triền miên trên làn da trắng nõn mượt mà của cô.
“Nghiêm túc như thế này thì sao?” Làn môi của Hoắc Kiêu như có như không lướt qua bên môi cô.
Hô hấp của Vương Nhược Hàm dồn dập mặc cho anh dẫn dắt, bật thốt một tiếng “vâng” từ nơi cổ họng khô khốc.
Hoắc Kiêu tiếp tục hôn lên chóp mũi cô, anh không hài lòng với đáp án của cô, truy hỏi: “Vâng là có ý gì?”
Vương Nhược Hàm nghiếng mặt đi, tức giận nói: “Lắm chuyện.”
Hoắc Kiêu cười cười, xắn tay áo sơ mi lên, giúp cô mở vòi nước trong phòng tắm, pha xong nước ấm nói: “Em tắm trước đi, anh quay lại ngay.”
Vương Nhược Hàm thấy lạ lùng: “Vừa rồi anh không mua à?”
Hoắc Kiêu nói: “Quên mất.”
Vương Nhược Hàm híp mắt, không tin tưởng cho lắm.
“Đi đây, sợ có người gấp không chịu nổi.”
Vương Nhược Hàm bị anh chọc cười, đẩy anh một cái: “Mau đi, mau đi.”
Cô nhảy khỏi bệ rửa tay, cởi bỏ quần áo rồi bước vào gian tắm.
Bên ngoài vang lên tiếng khóa cửa, Hoắc Kiêu đã ra ngoài rồi.
Dòng nước ấm áp trượt trên làn dan, hơi sương vấn vít, thần kinh của Vương Nhược Hàm được thả lỏng, trong đầu cô hiện lên một vài hình ảnh nào đó.
Sau khi xong chuyện cô chưa từng nhớ lại cảnh tượng ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-yeu-nhau-di/3549454/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.