Hôm nay anh làm cá trụng, ngoài ra còn xào thêm một món rau.
Mấy phút sau, trong phòng truyền tới tiếng bước chân lẹp kẹp.
“Thơm quá đi!” Vương Nhược Hàm đi ra, đôi mắt to trong hít hà cảm thán, ngồi xuống ở một bên bàn ăn, vẻ mặt hệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Trông cô giơ đôi đũa về phía món cá trụng đầy ớt cay, Hoắc Kiêu vỗ lên tay cô, ngăn cản nói: “Ăn hai miếng rau lót dạ trước, cả ngày không ăn gì rồi.”
Vương Nhược Hàm rụt tay lại, xoa lên chỗ bị anh đánh hơi hồng lên, kéo dài âm cuối “Ờ” một tiếng.
“Ấy Hoắc Kiêu.” Vương Nhược Hàm cắn đũa, ngước đôi mắt tròn xoe nhìn anh, thành khẩn hỏi: “Có thể đi mua chút rượu không, nhiều món nhậu thế này, tôi muốn uống rượu.”
Vốn định mở miệng từ chối, nhưng Hoắc Kiêu nhìn cô một lát, vẫn không nhịn được, anh giơ tay lên: “Đi theo tôi.”
Vương Nhược Hàm đi theo Hoắc Kiêu vào phòng sách, thấy anh mở ngăn tủ ở dưới cùng nhất, sau đó lôi chồng sách bên ngoài ra, bên trong thùng giấy lại toàn là rượu.
“Đậu xanh.” Vương Nhược Hàm ngồi quỳ trên mặt sàn, kéo chiếc thùng ra nhìn trái ngó phải, rất nhiều nhãn hiệu cô đều không nhận ra.
Đúng là không nhìn ra đó, tên nhãi Hoắc Kiêu này đúng là có giấu giếm sâu thật.
Vương Nhược Hàm lấy một chai rượu tây có vẻ ngoài đẹp mắt tỉ mỉ quan sát, hỏi Hoắc Kiêu: “Anh giấu rượu ở đây làm gì?”
Hoắc Kiêu trả lời cô: “Để bên ngoài sợ mẹ tôi nhìn thấy, thi thoảng bà ấy sẽ tới đây.”
Vương Nhược Hàm bật ngón tay cái với anh, giơ cao chai rượu lên, nở một nụ cười rất chân thành: “Tôi uống cái này được không?”
“Tùy em, thế nhưng….”
Không đợi Hoắc Kiêu nói hết, Vương Nhược Hàm hoan hô một tiếng, ôm lấy chai rượu chạy mất hút.
Hoắc Kiêu xoa đuôi mày, trong lòng bổ sung nốt nửa câu còn lại: Thế nhưng nồng độ cồn của rượu này hơi cao.
Vương Nhược Hàm lấy hai chiếc ly thủy tinh, hài lòng rót cho mình non nửa ly.
Cô hỏi Hoắc Kiêu: “Anh uống không?”
Hoắc Kiêu lắc đầu.
“Uống đi mà.” Vương Nhược Hàm đã rót thêm rượu vào một chiếc ly khác, “Nếu không chỉ mình tôi uống rất chán.”
Hoắc Kiêu bất lực, nhận lấy ly rượu kia, anh đứng dậy lấy một chai cô ca trong tủ lạnh ra.
Vương Nhược Hàm nhìn thấy chế giễu anh: “Không phải chứ a sir, uống rượu trộn thì gọi gì là đàn ông chân chính chứ.”
Hoắc Kiêu kéo nắp lon, rót cô ca đang sủi bọt vào trong ly của cô: “Uống thế này mới không dễ say.”
Vương Nhược Hàm hào sảng vỗ ngực nói: “Chị đây là ai chứ? Tửu lượng của tôi rất ổn đấy. Anh xem thường tôi đúng không?”
Hoắc Kiêu đã bắt đầu đau đầu, cái đức hạnh này học được ở đâu không biết.
Anh cười nhạt: “Lẽ nào tôi không biết tửu lượng của em hay sao?”
Vương Nhược Hàm cắn miệng ly, bỗng nhiên ngẩng đầu: “Thế lần trước anh uống say rồi à?”
Hoắc Kiêu cũng tự rót cho mình nửa cốc cô ca, cầm lên khẽ nhấp một ngụm, cho dù đã được pha loãng hơn một chút, nhưng vị rượu cay nồng vẫn khiến anh nhăn mặt: “Nếu như tôi trả lời, vậy thì chút nữa tôi sẽ được hỏi em một vấn đề?”
Đây đã là quy tắc trò chơi mà hai người ngầm thừa nhận, Vương Nhược Hàm gật đầu: “Đương nhiên.”
Hoắc Kiêu buông ly rượu xuống, gương mặt tỉnh bơ nói: “Chưa say, nhưng cũng không tỉnh táo.”
Vương Nhược Hàm bưng lấy ly rượu, tiếp tục uống một hớp: “Vậy à.”
“Vậy anh hỏi đi.”
“Không vội.” Hoắc Kiêu gắp một lát cá vào bát cô, “Ăn cơm trước đã.”
Rượu trong ly của Vương Nhược Hàm không hề gián đoạn, Hoắc Kiêu nhẩm tính, ít nhất đã uống hơn nửa chai rồi.
Đợi đến khi ăn xong đã thấy cô ôm chặt chai rượu không buông tay, Hoắc Kiêu đã hơi hối hận khi đưa rượu cho cô uống.
“Đừng uống nữa.” Hoắc Kiêu định giằng chai rượu trong lòng cô ra, nhưng bị Vương Nhược Hàm tránh được.
“Không thiếu chút này, anh đừng ki bo thế mà.”
Hoắc Kiêu chống eo, cười cạn lời.
Vương Nhược Hàm xách chai rượu nhảy lên ghế sô pha, mở ti vi lên, còn xé một gói thịt bò khô.
Hoắc Kiêu xem như được mở mang tầm mắt, thì ra như vầy vẫn có thể làm tăng nữa.
Trên người mặc chiếc áo thun phối với quần yếm vô cùng trẻ con, thế nhưng điệu bộ lại hệt như một tên bợm rượu lão làng.
Hoắc Kiêu đun một ấm nước sôi, cố ý nghiêm giọng cảnh cáo cô: “Em mà dám nôn lên sô pha tôi sẽ cho em ngủ ở gầm cầu.”
Vương Nhược Hàm xua tay: “Tiểu Hoắc, câu này của anh đúng là tổn thương lòng người.”
Cô bò lên thành ghế, xoay mặt về phía Hoắc Kiêu, xoa hai má mình: “Anh nhìn tôi, chẳng hề có chút phản ứng nào, rõ ràng là chưa say.”
Hoắc Kiêu dọn dẹp bàn ăn, rửa tay sạch sẽ sau đó đi ra ngoài phòng khách, Vương Nhược Hàm vẫn duy trì từ thế vừa rồi, anh cúi người véo lên má cô: “Em cảm thấy tôi sẽ tin lời em sao?”
Vương Nhược Hàm đánh hất tay anh ra, lau đi nước dính trên mặt: “Không tin thì thôi.”
Hoắc Kiêu ngồi trên ghế sô pha đơn: “Vậy thì nhân lúc em chưa say, tôi có thể hỏi được chưa?”
Vương Nhược Hàm vẫy tay: “Hỏi.”
Hoắc Kiêu nhìn chằm chằm vào cô, hé môi nói: “Tôi chỉ muốn hỏi, nếu khi ấy em đã biết tôi là ai, vậy cớ gì lại kéo tôi đi thuê phòng? Không phải em coi tôi là người khác chứ?”
Vương Nhược Hàm vẫn chưa hiểu: “Cái gì mà là người khác?”
Hoắc Kiêu hỏi thẳng: “Em có coi tôi thành người khác không?”
Vẻ mặt của Vương Nhược Hàm càng hoang mang hơn: “Ai?”
Cô không hiểu nổi ý của Hoắc Kiêu: “Không phải, tại sao tôi lại phải coi anh thành người khác?”
Hoắc Kiêu khựng lại: “Chu Dĩ nói với tôi, em thích một người rất nhiều năm, là bác sĩ Tần đúng không?”
Đầu óc của Vương Nhược Hàm không xoay chuyển nổi, đây là cái gì với cái gì chứ: “Anh quen Tần Dã?”
“Lần trước tới bệnh viện, anh ta khám răng cho tôi.”
“À.” Vương Nhược Hàm gật đầu.
Hoắc Kiêu hỏi tiếp: “Cho nên tôi với anh ta, giống nhau sao?”
Vương Nhược Hàm nhăn mày suy nghĩ, nghiêm túc nói: “Nói thật thì có một chút.”
Trái tim Hoắc Kiêu trầm xuống, nhưng ngoài mặt vẫn khẽ cười: “Vậy nên em đã coi tôi thành anh ta rồi?”
Vương Nhược Hàm không biết anh đang nói cái gì, vò đầu phủ nhận: “Không phải, tôi chưa nói thế mà.”
Cô nóng vội phát bực: “Tại sao anh lại cảm thấy tôi coi anh là Tần Dã.”
Hoắc Kiêu hỏi ngược lại: “Vậy tại sao em lại muốn ngủ với tôi?”
Nghe thấy câu này, hai má Vương Nhược Hàm đỏ phừng lên, bờ môi khẽ mấp máy, không biết nên trả lời thế nào, dứt khoát nhắm mắt chửi một câu: “Hoắc Kiêu con mẹ nó anh bị điên à?”
Vừa mở miệng cô đã mất sạch khống chế, những câu đang suy nghĩ trong đầu phun hết ra hết sạch: “Anh thích làm thế thân của người khác thế à, anh đọc lắm tiểu thuyết hay xem phim truyền hình nhiều quá hả, anh có não không thế, không thể là yêu từ cái nhìn đầu tiên hả? Cảm giác ấy đến rồi tôi muốn làm với anh thì làm sao? Anh có hiểu cái gì gọi là tình yêu của người trưởng thành không?”
“Đúng là khó hiểu.” Hai má Vương Nhược Hàm đỏ rực, sau lưng còn toát mồ hôi, cô đeo dép lê sau đó đi rời khỏi ghế sô pha, nhanh chóng bỏ lại một câu, “Hôm nay tôi ngủ trong phòng, anh ngủ sô pha.”
Đi được hai bước, cánh tay của Vương Nhược Hàm bị người ta kéo lại, cô bị cưỡng ép dừng bước quay đầu nhìn về phía Hoắc Kiêu.
Khóe mắt đuôi mày anh đều là ý cười: “Tôi cũng thích em.”
Vương Nhược Hàm sợ hãi nhìn anh, mãi lúc sau mới vặn cổ tức giận nói: “Anh bị bệnh gì thế?”
“Vậy chẳng phải vừa rồi em tỏ tình với tôi à?”
Vương Nhược Hàm trợn mắt: “Tôi nói gì hả?”
“Em nói yêu từ cái nhìn đầu tiên, chẳng phải là thích tôi à?”
Vương Nhược Hàm cao giọng phản bác: “Tôi chỉ lấy ví dụ thôi, tôi cũng có thể là thấy sắc nổi lòng tham mà.”
Hoắc Kiêu cười cười: “Cảm ơn.”
“Anh cảm ơn gì chứ?”
“Em khen tôi đẹp trai.”
Vương Nhược Hàm hít sâu một hơi, giơ tay chọc lên trán Hoắc Kiêu: “Tôi uống nhiều hay là anh uống nhiều hả?”
Hoắc Kiêu cười lắc đầu.
Vương Nhược Hàm bực bội khó chịu, không thèm để ý đến anh nữa: “Để tôi đi vào.”
Hoắc Kiêu thu lại giọng điệu cười cợt, nhìn cô nói: “Tôi nghiêm túc đấy.”
Vương Nhược Hàm nghiêng mặt sang một bên.
“Em bảo tôi thoải mái một chút, vậy tôi sẽ thoải mái. Cuộc đời tôi lần đầu tiên gặp gỡ được một người như em, có những lúc tôi cảm thấy không hiểu nổi em, co những lúc lại cảm thấy rất lạ kì dường như em là một tôi khác trên thế giới này. Vương Nhược Hàm, tôi nghiêm túc nói một lần, tôi thích em.”
Vương Nhược Hàm chậm chạp gật đầu: “Ờ, tôi phải đi vào rồi.”
Hoắc Kiêu không nhất định phải có được đáp án, buông tay cô dịu dàng nói: “Được, ngủ ngon.”
Vương Nhược Hàm bước vào trong phòng ngủ, khẽ đóng cửa lại.
Cô không nhúc nhích ngây người ba giây, sau đó ôm lấy mặt, nụ cười nơi khóe môi dần nở bung ra, cô đá bay đôi dép, nhảy thẳng lên giường, cuộn chặt người vào trong chăn, sau đó đánh mạnh vào gối đầu hai cái giải tỏa cảm xúc của bản thân lúc này.
Khi cửa phòng bị gõ vang lên, Vương Nhược Hàm nhanh chóng điều chỉnh lại nét mặt, cô kéo chăn ra nằm xuống, cầm điện thoại lên, khẽ hắng giọng nói: “Vào đi.”
Hoắc Kiêu đẩy cửa phòng ra, nói với cô: “Tôi vào lấy quần áo.”
Vương Nhược Hàm gật đầu, vẻ mặt chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại.
Trước khi đi ra, Hoắc Kiêu quay ngược trở lại, chống một gối lên mép giường, cúi người xuống hôn cô.
“Em không bài xích chứ?”
Vương Nhược Hàm khẽ nói: “Anh hôn thì đã hôn rồi.”
Hoắc Kiêu cười cười, vuốt ve tóc mai của cô, vừa đi vừa dặn dò: “Ngủ sớm một chút.”
Nếu như không phải chiếc giường này chắc chắn, thì chắc chắn tối nay Vương Nhược Hàm đã đập nát nó rồi.
Cô lăn lộn mãi đến nửa đêm vẫn không thể nào bình tĩnh lại được, nhịp tim luôn đập thình thịch, chỉ cần nhớ đến vẻ mặt của Hoắc Kiêu khi nói chuyện với cô là không ổn rồi.
Cô nghĩ ngợi linh tinh rất nhiều chuyện, Vương Nhược Hàm nằm trên giường, chốc chốc lại đổi một tư thế.
Sớm biết thế này cô đã gọi anh vào rồi, hiện giờ cô đã bắt đầu hối hận, chiếc sô pha kia cô ngủ thì còn đỡ, liệu Hoắc Kiêu ngủ có thoải mái không?
Một đêm này trên cơ bản Vương Nhược Hàm không ngủ được mấy, sáng sớm nghe thấy tiếng động trong phòng ngủ, cô xoay người mở mắt ra.
Vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy cơ thể trần trụi của người đàn ông, làn da trắng ngần, vòng eo gợi cảm, đường nét cơ bắp rất rõ ràng, Vương Nhược Hàm bừng tỉnh, hai mắt mở thật to.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]