DỊCH: MIN
Trong ánh mắt tò mò của khách hàng cùng với nhân viên trong tiệm đổ dồn tới, Hoắc Kiêu biết bọn họ đã tự bổ não một màn kịch máu chó cực lớn rồi.
Anh hít sâu một hơi, đẩy trán Vương Nhược Hàm ra khỏi lồng ngực mình, trầm giọng nói: “Cô bình tĩnh trước đã.”
Vương Nhược Hàm hít mũi, thể chất không ngừng nổi nước mắt, cô cũng có muốn thất thố trước bàn dân thiên hạ đâu.
Khóc đến nỗi đầu mũi khóe mắt đều đỏ ửng, nước mắt hệt như từng dòng trân châu rơi xuống, Hoắc Kiêu lấy hai tờ giấy đưa cho cô, đáy lòng cũng không tự chủ chua chát nhói đau.
“Sao cô lại ở đây?”
Vương Nhược Hàm khàn giọng nói: “Tìm Chu Dĩ.”
Hoắc Kiêu cảm thấy lạ lùng: “Cô ta không bảo cô là hiện giờ mình không ở Thân thành à?”
Vương Nhược Hàm chớp mắt: “Tôi còn chưa nói cho cậu ấy biết là tôi tới nữa.”
Hoắc Kiêu càng thấy mê mang hơn: “Chẳng phải cô tới tìm Chu Dĩ à?”
Vương Nhược Hàm há miệng, đầu đuôi câu chuyện đúng là không thể dùng dăm ba câu để nói hết được, cô cướp lấy cốc Americano của Hoắc Kiêu, uống ực ực mấy ngụm lớn: “Là như thế này, tôi được nghỉ phép năm, muốn ra ngoài chơi hai ba hôm, nhưng Chu Dĩ bảo dạo này cơ thể cậu ấy không thoải mái, tôi nghĩ là cứ đi tìm cậu ấy rồi nói, miễn cho cậu ấy vì đi đón tôi mà sắp xếp việc này việc nọ mất công.”
Hoắc Kiêu gật đầu: “À, vậy thì bây giờ cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-yeu-nhau-di/3549445/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.