DỊCH: MIN
Lúc nhận được cuộc gọi thoại của Hoắc Kiêu, Vương Nhược Hàm vừa đi kiểm tra phòng bệnh ra ngoài, vừa quay về phòng nghỉ đã thấy màn hình điện thoại đang nhấp nháy.
Cô ấn nút nghe máy, dùng bả vai kẹp lấy điện thoại, vừa xoay nắp bình giữ nhiệt, vừa a lô với loa điện thoại.
Đối phương vừa mở miệng là một câu: “Bận à?”
Vương Nhược Hàm trả lời: “Không bận mà, sao thế?”
“Có thể tới khoa răng hàm mặt một chuyến không?”
Vương Nhược Hàm giơ tay lên cầm điện thoại, chẳng hiểu đâu vào với đâu: “Bây giờ anh đang ở bệnh viện à?”
“Ừ.”
Nghe giọng nói căng thẳng của anh như xảy ra chuyện lớn rồi, nhưng khoa răng hàm mặt có thế nào thì cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng được, Vương Nhược Hàm chưa kịp uống ngụm nước, đã buông bình xuống nói: “Vậy tôi qua đó ngay đây.”
Cô vội chạy xuống tầng ba, khoa răng hàm mặt trước nay luôn đông người, hành lang có rất nhiều bệnh nhân và người nhà.
Vương Nhược Hàm liếc mắt một cái là thấy Hoắc Kiêu trong đám người, ghế dài không còn chỗ trống, anh ôm khuỷu tay đứng cạnh bức tường trắng, cúi thấp đầu, khẩu trang che kín gương mặt, nhìn không rõ biểu cảm.
“Thầy Hoắc.” Vương Nhược Hàm đi tới bên cạnh anh.
Hoắc Kiêu nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu, đầu mày dưới mái tóc đang nhăn chặt lại.
Vẻ mặt nặng nề này của anh khiến Vương Nhược Hàm nhìn đến ngây người: “Chuyện gì xảy ra hả?”
Chỉ thấy Hoắc Kiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-yeu-nhau-di/3549435/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.