Chiếc xe lao đi theo gió, Lệ Trạch Xuyên tìm cây cung của mình, kéo căng, để nó trong tầm tay. Ôn Hạ đột nhiên cảm thấy khẩn trương, chứng say độ cao khiến môi cô tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Lệ Trạch Xuyên một tay cầm vô lăng, một tay che mắt cô, nói: "Đừng dùng ánh mắt này nhìn anh, mũi tên đã lên dây, anh không thể có một chút do dự hay rụt rè."
Ôn Hạ nắm lấy tay đang che mắt cô lại, gắt gao nắm thật chặt, gật đầu: "Em đã hiểu."
Không biết qua bao lâu, trong tầm mắt xuất hiện một chiếc Iveco đang lái về phía đội tuần tra, kính xe được dán tấm chắn cản sáng, nhìn không thấy rõ bên trong có gì.
Lệ Trạch Xuyên mở máy liên lạc nội bộ nói: "Làm cho xe đó dừng lại. Nếu có tình huống bất ngờ, không nhìn thấy Nhiếp Khiếu Lâm không được phép nổ súng. Một khi tiếng súng vang lên sẽ vang rất xa, rút dây động rừng."
Mọi người trả lời: "Đã rõ."
Nặc Bố cùng Liền Khải đem chiếc xe Lục Phong dừng ở phía sau chắn ngang, vẫy vẫy tay ra hiệu cho người lái xe Iveco, ý bảo người đó dừng lại.
Chiếc Iveco đầu tiên rõ ràng đang giảm tốc độ, đợi tới khi xe chạy tới khoảng cách cách Liền Khải và Nặc Bố chưa đầy 50 mét, người lái xe đột ngột nhấn ga, chiếc xe giống như một con ngựa hoang đứt cương lao về phía hai người.
Tây Trát gầm lên: "Cẩn thận!"
Trong chớp mắt, Liền Khải đè lên bả vai Nặc Bố đem cậu ta đẩy mạnh ra, đợi tới khi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-xuyen-co-tri-ha/1119917/chuong-11-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.