3.
Kha Liệt vẫn theo cảnh sát đi dọc trên đường để truy bắt tội phạm do Tống Kỳ Uyên cầm đầu, Lệ Trạch Xuyên quyết định ở lại thị trấn Khúc Mã một đêm sáng mai lên đường trở về trạm bảo hộ Tác Nam.
Lúc Ôn Hạ đi lấy lời khai, Lệ Trạch Xuyên có liên lạc với Kha Liệt một lần, trong ống nghe điện thoại truyền đến tiếng gió gào thét, Kha Liệt nói: "Nghe nói một đứa trẻ bị giết chết, mới sáu bảy tuổi?"
Lệ Trạch Xuyên ừ một tiếng nói: "Nhiếp Khiếu Lâm có thói quen nhận nuôi trẻ mồ côi, tẩy não rồi huấn luyện chúng trở thành thuộc hạ trung thành. Ai ngoan biết nghe lời thì có cơm ăn, không nghe lời sẽ phải chết."
Kha Liệt giọng nói lạnh hơn gió, dứt khoát nói: "Cho tôi thêm chút thời gian, tôi nhất định sẽ tự mình bắt được đám cầm thú này!"
Kha Liệt cũng là một đứa trẻ mồ côi, anh ta lang thang đầu đường xó chợ một thời gian về sau được gửi đến trại trẻ mồ côi, vì vậy, anh ta biết cuộc sống của một đứa trẻ mồ côi khó khăn như thế nào. Cái gọi là đồng cảm là do chính mình đã từng sống trong hoàn cảnh đó.
Lệ Trạch Xuyên thở dài, dặn dò anh ta phải nhớ chú ý an toàn.
Sắc trời sắp tối, hai người bước vào một quán trọ nhỏ. Nhà trọ mang phong cách Tây Tạng, có thể nhìn thấy các bức thangka (*) cổ được chạm khắc ở khắp mọi nơi.
(*) Thangka (còn được viết là Tangka hay Thanka) là loại tranh vẽ (hay thêu) treo ở các tự viện hay nơi thờ Phật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-xuyen-co-tri-ha/1119900/chuong-7-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.