3.
Trong đầu vang lên tiếng ầm, Ôn Hạ duỗi tay muốn cởi kính trên mặt Tang Cát. Tang Cát nghiêng đầu trốn, vặn cánh tay của Ôn Hạ, đem cô đè vào cánh cửa xe Hummer.
Ngay khi mặt trời lặn, nhiệt độ đã xuống thấp khủng khiếp, cũng chẳng có ai lang thang trong sân. Trong không gian rộng lớn, ngoài chú chó ngao Tây Tạng lớn, chỉ còn duy nhất hai sinh vật sống đang thở, Tang Cát và Ôn Hạ.
Ôn Hạ nằm trên cửa xe, khàn giọng nói: "Anh không phải người Tây Tạng, anh là người Hán! Anh là ai? Anh rốt cuộc là ai?"
Tang Cát nói: "Thứ nhất, đừng giương nanh múa vuốt trước mặt tôi, tôi thấy rất phiền; thứ hai, tự xem chính mình đang làm gì, sau đó tự làm tốt chức trách của mình, trạm bảo hộ không phải là nơi để nuôi tiểu thư; thứ ba, tự học cách bảo vệ bản thân mình trước, đừng có hành động theo cảm tính, chỉ tự làm chết chính mình thôi."
Giọng điệu của Tang Cát rất thẳng thắn, nói xong buông sức lực trong tay, xoay người đi vào phòng sinh hoạt.
Cổ tay sau khi bị vặn liền đau nhức, Ôn Hạ đứng không vững lắc lắc tay, đột nhiên cảm thấy vô cùng uỷ khuất. Cô vạn dặm xa xôi tới đây, thế nhưng một lời tốt đẹp cũng không thấy.
Chú chó ngao Tây Tạng to lớn chồm tới trước cái lưỡi thè ra, cái đầu khổng lồ của nó cọ cọ lên bắp chân Ôn Hạ, cơ thể tròn trịa của nó đang quanh quẩn dưới chân cô, như thể sợ cô đông cứng vì lạnh. Ôn Hạ giận dỗi giẫm nhẹ lên móng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-xuyen-co-tri-ha/1119877/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.