Chương trước
Chương sau
Cùng lúc đó, ở cửa cốc không có mệnh lệnh của chủ tử tất cả thủ vệphụ trách canh gác là Thất ca cùng Cửu ca đều không dám tự tiện chongười nào tiến vào, những người khác chính là xem náo nhiệt, đều tò mòkhông biết vị lão phu nhân kia rốt cuộc là bị bệnh gì bất trị khiến chocông tử họ Khương đó tâm trạng bồ chồn lo lắng đến vậy.
Đang lúc mọi người sôi nổi thảo luận để thoả trí tò mò, Diêm Vô Cựcxuất hiện làm cho mọi người kinh ngạc không thôi, bởi vì tất cả mọingười hiểu được, lúc này là lúc chủ tử nghỉ ngơi nha.
Mọi người lập tức tự động tránh ra nhường đường cho chủ tử thông qua, mà theo phía sau Diêm Vô Cực chính là Hướng Tịnh Tuyết. Trong khi chủ tửđi đến trước mặt vị công tử kia đồng thời xem qua bệnh tình của lão phunhân đó, những người khác lập tức đem nàng kéo đến một bên.
“Thập Bát lão đệ, ngươi thật sự đem chủ tử đánh thức?”
“Đúng vậy.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều thở hốc vì kinh ngạc, sau đó dùngánh mắt như nhìn thấy quái vật từ đầu đến chân xem một lần như đánh giánàng, cứ như thể trên người nàng bỗng chốc hiện ra nhiều tay chân.
“Chủ tử không làm gì ngươi sao?”
“Không tra tấn ngươi?”
“Không uy hiếp ngươi?”
Hướng Tịnh Tuyết thở dài nhìn những người này một cái, lại đem Diêm VôCực tốt như thế biến thành một đại ác nhân, làm nàng nghe xong nhịnkhông được vì Diêm Vô Cực kêu oan.
“Hắn kỳ thật không có làm gì quá đáng cả, chỉ là nét mặt không được bằng lòng lắm thôi, các ngươi nha, đừng có lúc nào cũng đem những điều đángsợ gán lên chủ tử, nói không chừng chẳng qua hắn chính là biểu hiệnngượng ngùng thôi.”
Mọi người lại dùng ánh mắt kỳ dị nhìn nàng cứ như thể những điều nàng vừa nói rất là quái dị a.
“Khụ — Thập Bát lão đệ, ngươi thật không thể hiểu được chủ tử đâu a.”
“Đúng vậy, ngươi vừa tới không lâu, có rất nhiều chuyện ngươi vẫn chưa biết…”
Hướng Tịnh Tuyết cắt đứt lời nói của bọn họ:“Không, ta tin tưởng, hắn kỳ thật tâm địa thực thiện lương, chính là dao nhỏ khẩu, đậu hủ tâm, đừngquên tất cả chúng ta đều là do chủ tử cứu về ( cái này có thể hiểu là khẩu xà tâm phật, nhưng codai để nguyên vì thấy nó cũng hay hay
Đúng vậy, nàng tin tưởng.
Nàng tin tưởng Diêm Vô Cực tâm địa thiện lương, chính là miệng không nói mà thôi, nàng tin tưởng Diêm Vô Cực chính là không có cơ hội biểu hiệnmà thôi, tin tưởng Diêm Vô Cực nhất định sẽ cứu…
“Cái gì!”
Đột nhiên tiếng sấm rống to, thiếu chút nữa muốn đem hồn phách của nàngdoạ cho bay mất, mọi người hướng ra ngoài nhìn lại, chỉ thấy vị công tửhọ Khương sắc mặt xanh mét, rút ra trường kiếm nhắm ngay Diêm Vô Cực,trong khoảnh khắc, tất cả mọi người xông lên, bao gồm Hướng Tịnh Tuyết,mỗi người sắc mặt đều thực khẩn trương, bởi vì mũi kiếm của hán tử làchỉ vào cổ họng của Diêm Vô Cực.
Sao lại thế này? Êm đẹp như thế nào đột nhiên giương cung bạt kiếm?
Nàng rất sợ kiếm kia đả thương đến Diêm Vô Cực, này họ Khương vì saophẫn nộ cầm kiếm, bộ dáng như muốn đem Diêm Vô Cực chặt thành tám khúc?
Tướng góc cho mọi người buộc chặt, Diêm Vô Cực cũng không hoảng không vội, ngữ khí vẫn như cũ lạnh như băng.
“Cứu một người, giết một người, là nguyên tắc của ta, ngươi không giết, ta không cứu bà.”
Cái gì?!
Hướng Tịnh Tuyết trừng lớn mắt, chuyển hướng Diêm Vô Cực.
“Ngươi không cứu bà, ta giết ngươi!”
“Xin cứ tự nhiên.” Diêm Vô Cực thần sắc không sợ, không nóng không lạnhmở miệng:“Ngươi chỉ có hai lựa chọn, một là giết ta, nương ngươi chắcchắn phải chết không thể nghi ngờ, hai là giết người bạn tri kỷ tốt củangươi, cứu sống nương ngươi, ngươi tự suy nghĩ đi, tiễn khách!”
Không thèm nhìn đến ánh mắt uy hiếp của người kia, Diêm Vô Cực phất tayáo xoay người, bởi vì hắn biết, đối phương không dám đả thương hắn, trừphi hắn không để ý sự sống chết của mẫu thân.
Mệnh lệnh cho Lão Thất cùng lão Cửu đóng cửa đá, đóng lại cửa ra vào duy nhất của sơn cốc, hắn đang muốn đi trở về hoa đào trai, lúc này đã cóngười không muốn sống lại lần nữa chống đối hắn.
“Đứng lại!”
Diêm Vô Cực khựng lại một chút, kinh ngạc quay đầu lại, đôi mắt sắc bénphụt ra tia giận, bởi vì gọi hắn đứng lại, không ngờ là cái kia khôngbiết sống chết xú tiểu tử.
“Ngươi bảo ta đứng lại?”
“Đúng vậy!”
Mọi người phía sau kinh ngạc, Hướng Tịnh Tuyết đi nhanh tới trước mặtDiêm Vô Cực, chính khí nghiêm nghị lớn tiếng nói:“Cái gọi là cứu mộtmạng người còn hơn xây bảy ngôi chùa, nào có người trước giết một ngườimới nguyện ý cứu người?”
Nếu không phải nàng chính tai nghe được, tận mắt thấy, nếu không thật không dám tin tưởng, trên đời này lại có người như thế.
“Ngươi dám nghi ngờ ta?”
“Ta chẳng những nghi ngờ ngươi, còn muốn quở trách…” Nàng còn chưa kịpnói hết câu đã bị một người nào đó nhanh tay bịt miệng lại kéo sang mộtbên.
“Chủ tử, tiểu tử này mới tới không lâu, cái gì cũng đều không hiểu.”
“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta sẽ hảo hảo giáo huấn hắn, xin đừng quan tâm, đừng quan tâm.”
Mọi người ba chân bốn cẳng đem Thập Bát tiểu lão đệ kéo dài tới một bên, người người cười theo, chỉ sợ chủ tử trong lòng căm tức thiêu cháy,ngay cả nước trong suối cũng không dập tắt được, để tránh tiểu tử nàymuốn chết nói lung tung, liền bịt miệng nàng thật chặt, ngay cả tay chân cũng lôi kéo hại nàng ngay cả hô hấp cũng thật sự rất khổ sở.
Chết tiệt! Như thế nào mọi người đều giống con chuột nhìn thấy mèo mànhát gan? Bọn họ sợ Diêm Vô Cực, không dám nói thẳng, nhưng nàng khôngsợ.
Hướng Tịnh Tuyết âm thầm vận lực, khí tụ đan điền, dùng sức mạnh đemmọi người đẩy ra, thở phì phì mắng to:“Các ngươi làm sao không dám nói?Hắn rõ ràng có thể cứu người, cũng không cứu, còn muốn người khác đigiết người?”
“Thập Bát lão đệ, đừng nói nữa…”
“Vì sao không thể nói?”
“Ai, ngươi không hiểu…”
“Không hiểu?” Nàng nghe xong cũng không chịu phục.“Ta ít nhất hiểu đượclí lẽ, sẽ không khinh người quá đáng, làm khó dễ người khác, ta duy nhất không biết, là các ngươi vì sao như vậy sợ hắn? Hắn không có võ công!”
Nàng mặc dù đều không phải là không sợ trời không sợ đất, nhưng tốt xấuđã ở trên giang hồ hiểm ác tìm được đường sống trong chỗ chết mấy lần,nàng không sợ chết, chỉ sợ có lỗi với lương tâm, những lời này, nàng nếu không nói, cứ theo Diêm Vô Cực xem mạng người là chuyện vặt há chẳngphải nàng cũng là đồng loã sao.
Nàng còn muốn tiếp tục mắng cho thống khoái, lại phát hiện khuôn mặt mọi người khẩn trương, từng bước một lui dần về phía sau, không khỏi buồnbực quay đầu.
Diêm Vô Cực chậm rãi hướng nàng đi tới, cũng không thèm để ý đến nhữngbiểu hiện của mọi người, mỗi khi Diêm Vô Cực tiến lên từng bước, nhữngngười khác liền lui ra phía sau từng bước, đến khi Diêm Vô Cực đi đếntrước mặt nàng, những người khác đã chạy trốn đến một chỗ xa, có câylớn, có tảng đá to để tránh.
Thấy mọi người sợ đến như vậy, Hướng Tịnh Tuyết càng thấy buồn cười đến cực điểm.
Có cần phải dọa thành như vậy sao? Này Diêm Vô Cực lại không phải làMinh vương gia ở địa phủ, hơn nữa không có võ công, nàng cũng không tinhắn có thể sẽ làm gì được nàng!
“Như thế nào? Không phục sao?” Nàng hai tay đưa ngang ngực, ngạo nghễ nhìn thẳng hắn.
Đột nhiên, Diêm Vô Cực vươn đại chưởng, sờ lên mặt của nàng, làm nàng không khỏi giật mình đứng yên.
Nàng ngây ngốc nhìn hắn, nhìn kia tuấn mỹ khóe môi nở nụ cười mê người, trong khoảnh khắc khiến nàng choáng váng.
Thình thịch…thình thich…tim nàng đập loạn, không hiểu sao càng lúc càng nhanh.
Bàn tay to lớn ấm áp ôm lấy hai má nàng, động tác này đột nhiên làm chonàng không thể hiểu, chỉ cảm thấy mặt đỏ tim đập, không thể suy nghĩđược gì.
Hắn cười nhẹ, hơi thở như gió xuân, như vào đông, như cơn mưa đầu hạ làm cho người ta hoa mắt chóng mặt. Đang lúc tâm trí nàng mờ mịt, nụ cườikia trong phút chốc biến mất, hồi phục biểu cảm lạnh như băng.
“Hừ!” Hắn đột nhiên xoay người, phất tay áo rời đi, lúc này mới làm cho nàng đột nhiên hoàn hồn.
Thái độ của Diêm Vô Cực hoàn toàn trái ngược khiến nàng không thể bắtkịp suy nghĩ hắn, nhìn thấy hắn muốn đi xa liền vội vàng chạy nhanh đến.
“Uy, Diêm Vô Cực!”
Nàng bất quá mới chạy vài bước, liền nghe thấy người bên ngoài kinhhô ra tiếng, nàng nghi hoặc nhìn mọi người, đôi mi thanh tú khẽ nhăn,không hiểu vì sao ánh mắt bọn họ cứ như gặp quỷ chỉ vào nàng.
“Trời ơi! Thập Bát…… Ngươi, ngươi……”
“Các ngươi làm sao vậy? Cứ như gặp quỷ a.”
“Mặt của ngươi…… Mặt của ngươi……”
“Mặt của ta làm sao vậy?” Nói xong liền sờ sờ mặt, vừa sờ một cái bỗng ngây dại
Nàng hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn thấy cái ao bên cạnh, liền tiến lên, soi mặt mình.
Này soi một cái, thật đúng là làm cho nàng kinh sợ đến mức thét chói tai.
Khuôn mặt phản chiếu lại trong nước, khuôn mặt trái xoan trước kia bâygiờ biến thành hai má thũng trông như bướu thịt gì đó, làm cho khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp hoàn toàn thay đổi.
“Lão thiên a! Sao lại thế này!” Nàng bị bộ dáng chính mình làm cho sợtới mức liên tục rút lui vài bước, hoảng sợ nhìn mọi người.
Lão Lục đứng ôm thân cây, thở dài lắc đầu.“Cho nên nói, ta mới bảo ngươi không nên chọc chủ tử nổi giận a.”
“Nóng quá a! Đau quá a!”
Lúc này nàng làm sao còn nghĩ được người khác? Nàng cảm thấy hai mágiống như có con gì bên trong cứ bò qua bò lại, càng ngày càng nóng,cũng càng ngày càng đau đớn, giống như bị xé rách, làm nàng hoảng sợkhông thôi.
Nàng giống như một chú chim non sợ cành cong cứ chạy xung quanh, hoảng loạn không biết tìm ai cứu.
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ!” Giống như lòng bànchân bị trăm ngàn con kiến thi nhau đốt, vừa ngứa vừa nhức, làm nàngthật sự sợ hãi.
Thấy chủ tử đã đi khỏi, mọi người mới đều theo trên cây đi xuống, trênnóc nhà nhảy xuống, hoặc sau tảng đá đi ra, vây quanh Thập Bát, đồngtình nhìn nàng.
Lão Thất an ủi nói:“Yên tâm, không chết được, bất quá ngươi tạm thời sống với khuôn mặt này cũng được”
Trên đôi mắt hoảng sợ, lệ quang chảy xuống khuôn mặt với hai má phình ra bướu thịt kia,đầu nàng phình to, mà mặt của nàng càng lúc càng thũng,lòng nàng cũng càng ngày càng hoảng sợ, khóc không ra nước mắt hét.
“Mặt của ta, mặt của ta…-”
“Yên tâm, mặt của ngươi tuy rằng biến dạng, vẫn là so với chúng ta đẹp hơn một chút.”
Cái này gọi là an ủi sao? Giống như càng làm cho người khác khổ sở hơn!
Nàng phát run hỏi:“Ta cả đời đều sẽ như vậy sao?”
“Đương nhiên sẽ không.” Lão Bát từng trải kinh nghiệm trấn an nàng.“Chủtử chính là muốn giáo huấn ngươi, chờ hắn hết giận, tự nhiên sẽ chongươi giải dược.”
Những người khác cũng tốt ngôn khuyên giải an ủi, có vỗ vỗ vào vai nàng, có người sờ sờ vuốt vuốt đầu nàng, đều thực đồng cảm với nàng, cũng rất bội phục dũng khí của nàng, mọi người hướng nàng an ủi này đầu hình mặt heo chỉ là tạm thời.
Nghe mọi người nói như vậy xong, Hướng Tịnh Tuyết bị dọa chạy ba hồn bảy vía mới có thể tạm an tâm phần nào.
Nàng không sợ đao quang kiếm ảnh, không sợ nguy hiểm,sống trong giang hồ hiểm ác, nàng từng tìm được đường sống trong chỗ chết, cho dù chết,nàng cũng không sợ.
Nhưng nàng lại là một cô nương a, khuôn mặt đối với một cô nương mà nóicòn quan trọng hơn là mạng sống, biến thành bộ dáng này làm cho nàngchán muốn chết, từ khi sinh ra đến giờ nàng chưa từng sợ hãi như thếnày.
May mắn chỉ tạm thời, nàng mới hơi thêm trấn an, bằng không thật muốnchết để quên đi, trước khi chờ Diêm Vô Cực nguôi giận nàng đành phảisống tạm bằng khuôn mặt này.
Vấn đề là, Diêm Vô Cực khi nào thì mới có thể hết giận a?
Ô ô ô — nàng biến thành người quái dị.
Mỗi ngày sau khi ngủ dậy, Hướng Tịnh Tuyết nhìn vào gương đồng soi mặtchải đầu, nhìn thấy trong gương là một khuôn mặt xa lạ nước mắt của nàng không khỏi rơi xuống, nhưng bộ dáng trương đầu mặt heo ấy bây giờ đangkhóc càng khó coi hơn.
Nàng cuối cùng hiểu được mọi người vì sao như vậy sợ Diêm Vô Cực, hiệntại cho dù mọi người không tha thiết nhắc nhở nàng nàng cũng không dámdại dột mà tái phạm.
Diêm Vô Cực khi nào sẽ cho nàng giải dược? Mọi người không ai nói rõ.
Có người nói một tháng, có người nói không chỉ, bởi vì chưa từng ngườidám hướng chủ tử tranh luận, nàng lại mở lệ, mà sĩ diện chủ tử, chỉ sợhội phạt nàng ba tháng.
Nói tóm lại, nàng phải tạm thời sống với khuôn mặt quái dị này.
Vì làm cho Diêm Vô Cực mau chóng hết giận, nàng phải có chút biểu hiệnmới được, may mắn nàng có được lợi thế là đang hầu hạ bên chủ nhân.
” Chủ tử, tiểu nhân đã pha cho người một bình trà tốt nhất, đây là loạitrà được tưới bằng nước suối rất là tốt a, người nghỉ tạm để uống chéntrà đã “
Hướng Tịnh Tuyết tất cung tất kính bưng lên khay trà, ân cần đem tràchâm thất phân mãn, sau đó khiêm tốn đứng ở một bên, cười lấy lòng.
Một tay cầm sách, Diêm Vô Cực ngồi trước án thư con ngươi lạnh lùng liếc mắt nhìn phía trên bình trà, thấy khói toả ra từ bình trà đem theo mùihương thơm nhẹ dễ chịu, ánh mắt lại liêc về phía người dâng trà với đầuheo mặt đang cười nịnh.
“Hừ.” Hừ lạnh một tiếng sau, hắn không để ý nàng, thu hồi ánh mắt, nhìn như không thấy tiếp tục nhìn sách.
Hướng Tịnh Tuyết sớm đoán được Diêm Vô Cực sẽ không hoà nhã , bởi vì sớm có chuẩn bị tâm lý, cho nên đối mặt với thái độ lãnh đạm và ánh mắtlạnh lùng của hắn nàng vẫn duy trì nụ cười.
” Tiểu nhân đem bình trà thiết âm để ở chỗ này, chút nữa chủ tử rảnh tay hãy nhân lúc còn nóng mà uống, cẩn thận cổ họng”
Buông chung trà, nàng cười hì hì nói:“tiểu nhân phải đi làm việc, chủ tử có gì phân phó thì gọi tiểu nhân”
Hắn không nhìn nàng, cũng không trả lời nàng, cho đến khi người ra đếnphòng ngoài hắn mới ngước nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang cố gắng làmviệc, nàng cầm lấy chổi, chăm chỉ quét lá khô rụng đầy ngoài sân.
Tiểu tử này từ sau khi bị hắn giáo huấn, mấy ngày liền đều vì hắn khiênhàng hoá, phụng nước trà, quét tước, chiết bị, giặt quần áo, nấu nước,việc gì có thể làm đều làm, trước mặt hắn lại biểu hiện sự kính sợ, vìlà muốn hắn mau mau ban cho giải dược, hắn đương nhiên hiểu được.
Khoé môi khẽ cười, hắn thu hồi ánh mắt tiếp tục đọc sách.
Lại qua mấy ngày, sau khi dùng bữa sáng, Hắn khoanh tay phía sau đi dạo, khi đi qua hành lang trước nhìn thấy tiểu tử đang phơi y bào vừa đượcgiặt xong ở cách đó không xa.
Hắn từ xa lẳng lặng quan sát, trầm mặt không nói, cuối cùng thu hồi ánhmắt đứng ở cửa sổ vươn tay chùi nhẹ cánh cửa chỉ thấy bóng loáng sạchsẽ, một chút tro bụi cũng không có.
Từ khi đem tiểu tử này mang về bất kể là hắn sờ đến đâu, cho dù là cửasổ, bàn, y toà, hoặc là ngăn tủ, mỗi một chỗ đều được tên tiểu tử lausạch không có một hạt bụi bám.
Hắn tiến vào trong tẩm phòng, đưa mắt nhìn xuống, phía trên giường ngủ,chăn bông được gấp thành một khối vuông vứt ngay ngắn, đi đến trước tủquần áo, mở cửa ra tất cả y bào đều được móc một cách thẳng tắp, đồngnhất, quần áo cũng được xếp lại cẩn thận, có trật tự.
Không đợi hắn phân phó, tiểu tử này mặc dù mới đến chưa lâu nhưng nắm rõ hầu như mọi thói quen của hắn, biết được thời điểm nào hắn thức dậy,khi nào nên đưa nước ấm cho hắn rửa mặt chải đầu, khi nào phụng trà, khi nào đưa hàng hoá.
Lúc trước lão Ngũ hầu hạ hắn cũng chưa từng cẩn thận như vậy.
Khi hắn bước ra khỏi phòng, đưa mắt nhìn xuống nhìn thấy tên tiểu tử kia không ngừng làm việc, thật rất chịu khó.
Dáng người bận rộn kia bắt gặp ánh nhìn của hắn thì dừng lại, trương đầu heo mặt nhìn hắn bày ra nụ cười lấy lòng.
Hồi phục lại khuôn mặt tuấn dung lạnh lùng, không nói lời nào, tiếp tụckhoanh tay phía sau, cất bước rời đi như không nhìn thấy gì.
Nhìn theo hình bóng kia cho đến khi vào phòng, Hướng Tịnh Tuyết mới cười khổ, nhịn không được than thở. Chỉ chốc lát sau nàng lấy lại tinh thầnnói với chính mình, không sao, đại trượng phu làm được chịu được, nàngtuy rằng không phải đại trượng phu, cũng muốn làm cái nữ trung hào kiệt.
Hắc hưu! Hắc hưu! Xách theo tùng nước, tẩy nhà vệ sinh đi.
Chịu mệt nhọc hầu hạ Diêm Vô Cực một tháng, cuối cùng cũng làm chohắn sắc mặt tốt lên, thật không giống một tháng trước khuôn mặt lạnhlung ngạo nghễ a.
Mọi người đều nói, theo tình hình này chắc chắn chủ tử sẽ sớm cấp nànggiải dược, nàng cũng sẽ nhanh chóng thoát khỏi bộ mặt quái dị này, nàngcàng phải cố gắng nhiều a.
Lại một ngày, nàng thực cố gắng đến bên dòng suối múc nước giặt quần áo.
Lão lục báo lại, nói có người cầu kiến Diêm Vô Cực, nàng gấp hướng Diêm Vô Cực thông báo một tiếng.
Đi theo phía sau Diêm Vô Cực, ra khỏi đào hoa trai thẳng hướng cửa cốcđi đến, lần này, Hướng Tịnh Tuyết học ngoan, nói với bản thân tuyệt đốikhông nên xen vào chuyện của người khác nữa.
Lần này cầu kiến, là một nam tử trẻ tuổi chịu trọng thương, người đổmồ hôi lạnh, khoé môi nhuộm đen, tay vỗ vỗ ngực ra vẻ thống khổ, thở phì phò.
Hướng Tịnh Tuyết lại nhắc nhở chính mình, đừng xen vào việc của người khác, lúc này mặc kệ đối phương đáng thương thế nào, nàng cũng khôngthể lắm chuyện.
Diêm Vô Cực sau khi bắt mạch đối phương, lạnh lùng bỏ lại một câu.
“Ngươi bị nội thương nghiêm trọng, muốn ta cứu ngươi hãy làm theo quy củ”
Nam tử vội vàng gật đầu.“Ta biết, Minh vương ra tay, cứu một người,giết một người, chỉ cần ngươi có thể cứu mạng của ta, muốn ta giết aiđều được.”
Diêm Vô Cực thanh âm trong trẻo nhưng nụ cười lạnh lùng, ánh mắt đảo nhẹ lợi hại ” Vậy lấy mạng của Bắc thành huyện lệnh đên đổi đi”
Đối phương tư lự biến sắc.“Cái gì! Này này này — điều này sao! Hắn là mệnh quan triều đình nha!”
Tuấn mâu trung trào phúng càng sâu.“Hắn với ngươi là huynh đệ cùng cha khác mẹ, không phải sao?”
Nam tử hô hấp cứng lại, run giọng nói:“Ngươi nếu biết, như thế nào có thể muốn ta làm ra cái chuyện đại nghịch bất đạo đó chứ?”
Diêm Vô Cực hừ một tiếng, đưa một viên thuốc cho nam tử.
“Này bảo mệnh đan có thể giúp ngươi sống trong mười ngày, nội trong mười ngày phải lấy mạng của hắn , nếu làm không được thì đừng nên đến tìm ta nữa.” Lời vừa nói xong hắn liền xoay người hạ lệnh.
“Đóng cửa”
“Diêm gia! Van cầu ngươi — Diêm gia –” Nam tử thê lương cầu xin, ở ngoài cốc quanh quẩn, Diêm Vô Cực nghe thấy thanh âm cũng không thèm để ý,phất tay áo bỏ đi.
“Đứng lại!”
Tiếng nói vang lên từ bên trong mọi người truyền đến làm cho xung quanh im ắng như hút hết thanh khí bốn phía.
Diêm Vô Cực xoay người, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên sự phẫn nộ xenlẫn sự kinh ngạc không dám tin, trừng mắt nhìn tên tiểu tử đầu heo togan lớn mật.
Lại là hắn! Hắn không ngờ lại lần nữa không biết sống chết đến khiêu chiến quyền uy của hắn?!
Hướng Tịnh Tuyết thở phì phì chỉ vào hắn mắng:“Ngươi có hay không lươngtâm a? Cho dù thấy chết không cứu thì thôi, còn muốn bắt người đang mang trọng thương đi giết người, lần trước bắt người kia sát hại bạn tốt,lần này lại muốn người này lấy mạng huynh đệ, ngươi không sợ trời phạtsao?”
Nàng một mạch nói ra hết, bất chấp tất cả đều không quan tâm mà nóithẳng, nếu nàng không đứng ra nói lời công đạo chẳng phải rất có lỗi với lương tâm của chính mình sao.
Nàng không sợ nhưng người chung quanh lại bị doạ cho kinh ngạc biếnthành đầu gỗ hết, tất cả đều không dám tin Thập Bát lão đệ khuôn mặt đãbị biến thành mặt heo, cư nhiên còn có lá gan chống đối chủ tử, nàykhông gọi không sợ chết, mà là kêu muốn chết!
Diêm Vô Cực sắc mặt như băng tuyết, trừng mắt nhìn tên tiểu tử không biết trời cao đất dày, không biết chữ tử viết như thế nào.
Thế nhưng lại lần nữa ngỗ nghịch hắn, là ngại lần trước giáo huấn không đủ sao?
“Ngươi chống đối ta?”
“Chống đối liền chống đối, ai sợ ai a!”
Nàng cái gì đều có thể nhẫn, chính là không thể dễ dàng tha thứ chongười đem mạng người đang lúc nguy cấp đùa giỡn, dù sao bộ mặt heo nàynàng cũng đã nhìn một tháng, cũng xem như thành thói quen, sẽ không vìsáng sớm tỉnh lại khi nhìn vào gương bị doạ cho chết khiếp.
Cùng lắm thì tiếp tục mang khuôn mặt này ba tháng hoặc nửa năm đi, nhưng chuyện đó so với việc trơ mắt nhìn Diêm Vô Cực xem nhẹ mạng người vẫntốt hơn.
Ngươi lá gan cũng thật không nhỏ, tựa hồ lần trước giáo huấn còn chưa đủ.”
Diêm Vô Cực tiến lên từng bước, nàng lập tức rút lui vài bước, hết sức đề phòng.
Đã có kinh nghiệm lần trước, nàng sẽ không để hắn tới gần mình, nàng tin tưởng chỉ cần duy trì khoảng cách không tin chính mình đối với cáingười không có võ công kia lại không đối phó được.
“Ta thật không rõ, vì sao ngươi nhất định phải cứu một người, giết mộtngười? Loại quy củ chó má này, quả thực cố tình gây sự thôi!”( tỷ thật là thô tục a)
“Thập Bát lão đệ, đừng nói nữa……” Lão Lục tránh phía trên cây đại thụ sốt ruột khuyên nàng.
Nàng không lo, người bên cạnh đều giúp nàng lo muốn chết, bất quákhông ai dám tiến lên, sớm thấy chủ tử biến sắc mặt, mọi người liền lẫnmất rất xa, chỉ dám lộ ra hai ánh mắt hoảng sợ, nín thở đến ngay cả hôhấp đều đã quên.
Ai nấy đều nhìn thấy, trong mắt chủ tử chồng chất gió lốc, sẽ dốc toàn bộ lực lượng.
Hướng Tịnh Tuyết ỷ vào chỉ cần không tới gần Diêm Vô Cực, tất nhiênkhông có việc gì , chỉ là nàng xem nhẹ một chút, Diêm Vô Cực sở dĩ đượcgiang hồ kính xưng là Minh vương, tuyệt không phải chỉ đứng gần mới cóthể phát huy năng lực.
Bạc môi khẽ cong lên, tà mị cười.
“Cười cái gì?” Sẽ không là bị nàng làm điên rồi, cho nên không bìnhthường? Quái, rõ ràng cách hắn rất xa, như thế nào còn có thể ngửi đượchắn cả người tản mát ra lạnh như băng, làm nàng không tự chủ được phảirùng mình.
Âm dương quái khí, nàng mới không sợ đâu!
“Khởi phong.”
Khởi phong?
Nàng cau mày, vẫn như cũ duy trì tư thế, nghĩ rằng hắn làm gì đột nhiênnói những từ khó hiểu? Người này khẳng định là làm ra vẻ huyền hư, muốncho nàng phân tâm để đánh lén? Hừ, nàng mới không thèm để ý.
Nàng cảm thấy ngứa.
Vừa mới bắt đầu, nàng chính là ngứa cổ.
Tiếp theo, nàng cảm thấy da đầu bắt đầu ngứa.
Dần dần, nàng cảm thấy toàn thân gãi ngứa khó nhịn, càng trảo càng ngứa, càng ngứa càng trảo, giống con khỉ dường như nơi nơi trảo.
Di!
Nàng kinh thấy trên mu bàn tay của mình có nhiều điểm hồng ban, khôngđúng! Không chỉ là mu bàn tay, cánh tay cũng có, hơn nữa ngứa vô cùng.
“Sao lại thế này a? Tay của ta như thế nào đều là hồng ban?”
Vừa nhìn thấy Diêm Vô Cực sâu sắc ý cười, bối rồi của nàng đột nhiênphát lạnh, liền vọt tới một bên ao, lại lần nữa sợ tới mức kêu to.
Ông trời! Mặt của nàng, cổ của nàng, lỗ tai của nàng, tất cả đều là hồng ban, tựa như có ngàn vạn con kiến đang cắn nàng thật ngứa vô cùng.
“Diêm Vô Cực! Ngươi — ngươi đối ta làm cái gì pháp thuật! Rất ngứa, ngứa muốn chết!”
Nàng dường như giống con khỉ, đối chính mình cao thấp gãi mạnh, thậm chí còn cởi giày, ngay cả chân cũng gãi.
Diêm Vô Cực không hề động đậy, chỉ nhìn nàng cả người khó chịu, thống khổ lăn lộn trên mặt đất.
“Hừ, đây là ngươi tự tìm.”
“Ngươi…” Nàng chỉ vào hắn, đang muốn mắng to.
“Khuyên ngươi trước khi nói chuyện tốt nhất cân nhắc.”
Nàng muốn mắng người, lời chưa kịp phát ra lại nuốt trở lại trong bụng,không dám nói nửa chữ, đành để Diêm Vô Cực lại đối nàng xuống tay, chỉcó thể cắn răng khổ chống, hơn nữa nàng hiện tại ngứa chịu không nổi,một thân võ công căn bản không dùng được, nàng chỉ là gãi ngứa và lănlộn trên mặt đất.
Diêm Vô Cực cười lạnh một tiếng, hai tay để ở sau người, vững vàng bộpháp, chậm rãi rời đi, này khổ thân, sẽ để lại cho nàng hảo hảo hưởngthụ đi.
“Ngươi đừng đi! Diêm Vô Cực…… Ngươi đừng…… Ai nha rất ngứa a!” Nàng ngay cả gãi đều không kịp, làm sao còn có thể xin hắn như thế nào?
Vẫn như cũ tránh ở trên cây không dám xuống dưới, mọi ngườichỉ có thể đồng tình thở ra một tiếng thở dài.
“Cho nên nói, sớm bảo ngươi không nên chọc chủ tử thôi……”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.