Ngọc Phi Sương đang ăn mừng trong lòng, bỗng nhiên mặt đen lại. Không tốt, tại sao trong tay Ngọc Phi Tuyết lại có cây trâm đấy, rõ ràng là Uyển Lam đã lấy rồi mà, vậy cây trâm mà tên kia cầm là cây nào? Hàn Nạp Lan cầm cây trâm của Ngọc Phi Tuyết và cây trâm của tên kia ngắm nghía, đột nhiên thốt lên “Hai cây trâm này rõ ràng giống hệt nhau nhưng cây của Ngọc Phi Tuyết bên dưới có dòng chữ nhỏ được khắc bằng vàng, hình như là “Phi Tuyết quận chúa” còn cây của tên kia thì không. Chứng tỏ là hắn bịa chuyện.” Tên đó đã không giữ được bình tĩnh, vội bao che “Không chính muội bảo chúng là một đôi, một cái khắc tên muội, một cái để không để làm tín vật trao cho ta, muội quên rồi sao?” “Một đôi? Sẵn Hàn vương gia ở đây, lúc tiên đến tặng ta cây trâm này, người cũng có ở đó, vậy xin hỏi nó là một đôi hay một chiếc?” Ngọc Phi Tuyết kính cẩn hỏi Hàn Vương gia. Hàn vương gia khẽ cười “Năm đó tiểu nha đầu ngươi sinh ra cùng dịp với Lan nhi, tiên đế rất thích các ngươi ban cho mỗi đứa một cây trâm, của ngươi là trâm lan ngọc lục bảo, còn của Lan nhi là trâm mai bạch ngọc, chỉ duy có hai ngươi thôi a.” Văn Tuyên Minh lúc này lên tiếng “Ta lúc đó cũng có mặt, đúng chỉ có một cây trâm lan ngọc lục bảo, trên đời này không có cái thứ hai” Ngọc Phi Tuyết ngạc nhiên, không hiểu tại sao Văn Tuyên Minh lại giúp nàng. Nhưng nàng vẫn hướng Văn Tuyên Minh gật đầu coi như là cảm tạ cho phải lễ. Tuy nhiên hắn hoàn toàn không để ý đến Ngọc Phi Tuyết coi như điều gì cũng chưa làm, khiến cho Ngọc Phi Tuyết tức giận, đem cả tổ tông nhà Văn Tuyên Minh ra mắng trong lòng. Hàn Nạp Lan thét lên “Vậy đã rõ a, người đâu lôi tên giả mạo này ra đánh cho ta, dám lăng nhục hoàng thân quốc thích, đánh cho ta.” Tên kia hoảng sợ bất động ngay tại chỗ, Ngọc Phi Tuyết lên tiếng “Đợi đã.” Mọi ánh mắt đều hướng về nàng, Nam Đồng quận chúa kia lại tiếp tục dặm thêm mắm thêm muối “Phi Tuyết quận chúa, ngươi đây là luyến tiếc hắn hay sao không nỡ đánh, thật không biết Ngọc tướng quân từ ngàn dặm trở về biết chuyện này sẽ thế nào?” Ngọc Phi Tuyết ánh mắt sắc bén, lạnh lẽo hướng Nam Đồng nhìn tới, ả hoảng sợ, chột dạ không dám nói tiếp, Ngọc Phi Tuyết không cho mặt mũi nói “Nam Đồng quận chúa, không biết đã có ai nói với ngươi tốt nhất là ngậm miệng vào cho thiên hạ yên bình hay chưa?” Cả phòng rộ lên tiếng cười, ngay cả Hàn vương gia cùng Hàn vương phi cũng che miệng, Nam Đồng nhìn xung quanh, thẹn quá hóa giận, hướng Ngọc Phi Tuyết nói không lên lời “Ngươi… Ý ngươi là thế nào?” Ngọc Phi Tuyết thản nhiên như không liên quan đến mình “Ý ta thế nào, ai ai cũng hiểu, chẳng lẽ Nam Đồng quận chúa đây lại không hiểu?” Nghe Ngọc Phi Tuyết nói xong, Nam Đồng càng tức hơn, chính thức bùng nổ “Ý ngươi nói là ta ngu dốt? Chẳng lẽ ta nói sai sao, Ngọc Phi Tuyết ngươi cái loại phế vật còn đi quyến rũ nam nhân, ta đây chính là nói sự thật, cớ gì ngươi bảo ta phải im lặng?” Ngọc Phi Tuyết chỉ đợi những lời này, bình tĩnh đáp “Thứ nhất, ta chưa từng nói ngươi ngu dốt. Thứ hai, mặc dù ngươi là quận chúa nhưng ta cũng là quận chúa, hơn nữa còn là nhất phẩm, những lời nói nãy giờ của ngươi đang là phạm tội xúc phạm hoàng thân quốc thích đấy” Nghe Ngọc Phi Tuyết nói, ai ai cũng cho là nói rất đúng. Nam Đồng quận chúa huênh hoang quen thói, trước giờ chưa ai trị được nàng. Thật không ngờ người bọn họ luôn cho là phế vật lại ăn nói sắc bén như vậy, dường như mỗi câu nói của nàng đều có ý dồn Nam Đồng quận chúa vào chỗ chết. Người như vậy quả thực không nên xem thường. Nam Đồng quận chúa á khẩu, đột nhiên sợ hãi chột dạ vì những lời mình đã nói bồng bột. Nhân lúc đó Hàn Nạp Lan xen vào “Nhân có Minh Vương ở đây làm chứng, Nam Đồng ngươi cứ ở đó mà chờ hoàng thượng xử phạt.” Văn Tuyên Minh chỉ gật đầu cũng không nhìn Nam Đồng nàng ta đang run sợ. Nàng ta hướng Hàn Nạp Lan “Ngươi, ngươi…” Nam Đồng mặt không còn một giọt máu ngồi thụp xuống. Hỏng rồi, hỏng rồi lần này đến tai hoàng thượng nàng thật sự thảm rồi. Nàng ta trong lòng căm giận, chỉ tại Ngọc Phi Tuyết mà nàng ra nông nỗi này, chỉ tại ả ta. Sẽ có ngày Nam Đồng nàng sẽ khiến cho Ngọc Phi Tuyết bẽ mặt. Sau đó Nam Đồng quận chúa khóc bỏ về, mặc kệ mọi người không chào hỏi ai, kể cả Hàn vương gia cùng Hàn vương phi. Hàn Nạp Lan thấy Nam Đồng ra về, hướng nàng ta làm mặt quỷ, rồi quay lại chỉ tên nam nhân kia hỏi Ngọc Phi Tuyết “Phi Tuyết, hắn ngươi định xử lí như thế nào?” Ngọc Phi Tuyết cười cười “Ta muốn hỏi hắn vài câu” Sau đó Ngọc Phi Tuyết đi lại chỗ nam tử còn đang run lên vì sợ, thấy Ngọc Phi Tuyết đi lại hắn tựa như gặp quỷ, vội vã dập đầu “Tiểu nhân biết tội, tiểu nhân biết tội…” Ngọc Phi Tuyết vẫn một mặt vui vẻ, cười như không cười “Ai là người sai ngươi làm chuyện này.” Hắn ngạc nhiên ngẩng mặt lên nhìn Ngọc Phi Tuyết, rồi khẽ nhìn sang chỗ Ngọc Phi Sương sau đó ấp úng “Ta, ta…là ta nghe nói cây trâm này giống trâm của quận chúa, nên ta nghĩ nếu ta làm thế này thì ta sẽ trở thành phò mã…” Hàn Nạp Lan cười phá lên “Một thứ đồ giả mà ngươi cũng muốn làm phò mã? Đầu ngươi bị ngựa đá hư rồi à? Ngọc Phi Tuyết ghé tai Dương Linh nói vài câu, sau đó Dương Linh lại nói khẽ với tên nam tử đó, ánh mắt hắn sáng lên vui mừng “Được, ta nói, người khiến ta làm chuyện này là cô ta!” Hắn đưa tay chỉ về hướng nha đầu Uyển Lam phía sau Ngọc Phi Sương, nàng ta quỳ thụp xuống run sợ khóc lóc làm một bộ dáng đáng thương “Quận chúa người hãy tin ta, ta không làm chuyện đó” Ngọc Phi Sương lên tiếng phản bác “Không thể nào, tại sao ngươi lại vu khống Uyển Lam, ai cho ngươi nói xằng bậy như thế.” Hắn ta nói tiếp “Chính ả tiện nhân này sai ta làm chuyện này, nếu không cả nhà ta sẽ bị ả giết chết, chính tay ta còn lấy được ngọc bội trên người ả, quận chúa người xem” Hắn lấy ra trong người một ngọc bội bạch ngọc, Dương Linh cầm lên xem sau đó đưa cho Ngọc Phi Tuyết “Xác định là ngọc bội của Uyển Lam, thưa quận chúa” Uyển Lam nghe những lời này ngồi thụp xuống, mặt đen lại. Ngọc Phi Sương đang run lên hoảng sợ, không dám nhìn thẳng Ngọc Phi Tuyết. Ngọc Phi Tuyết cầm miếng ngọc giơ lên, hướng Ngọc Phi Sương “Muội muội, chuyện này tính thế nào?” Ngọc Phi Sương hoảng sợ xua tay lắp bắp “Chuyện này tuyệt đối không liên quan đến muội, không liên quan đến muội” Sự tình đã như vậy, có nghĩ bằng đầu gối cũng biết Ngọc Phi Sương chắc chắn có liên quan. Uyển Lam ánh mắt căm hận nhìn Ngọc Phi Sương tay nắm chặt không nói nên lời. Nàng ta cắn răng “Chuyện này tất cả là do ta làm, không liên quan đến tiểu thư.” Nói xong nàng ta lập tức lao vào cột nhà, ngã chết. Đến đây mọi người mới hoàn hồn. Ngọc Phi Sương kinh hãi, xong lại thở phào nhẹ nhõm. Thật may là Uyển Lam không khai nàng ra, cũng may đề phòng, mẫu thân nàng đều dùng tính mạng người nhà uy hiếp người làm trung thành, nàng coi như đã tránh được một kiếp. Ngọc Phi Tuyết thở dài. Người cũng chết rồi, cho dù là Ngọc Phi Sương làm cũng không có chứng cứ. Vả lại nàng cũng chưa muốn Ngọc Phi Sương chết sớm, Ngọc Phi Tuyết nàng còn phải trả từ từ những “phúc lợi” mà năm qua mẫu tử nàng đã đem lại, không thể đơn giản thế được. Còn gã nam tử kia, Ngọc Phi Tuyết kêu Dương Linh đưa một số tiền đủ để một gia đình sống cả đời dư dả, dặn hắn ngay lập tức về nhà đưa người nhà rời khỏi đây ngay lập tức, tránh cho nguy hiểm rình rập. Hắn ta vui mừng quỳ lạy cám ơn rối rít, rồi rời đi ngay. Hàn Nạp Lan cho người dọn dẹp, mọi người cũng không ai còn tâm hồn dự tiệc, ai nấy đều bị cảnh vừa rồi dọa sợ cáo lui ra về, Ngọc Phi Tuyết cũng không ngoại lệ. Nàng chào hỏi Hàn vương gia cùng vương phi rồi ra về. Ra đến xe ngựa, Ngọc Phi Tuyết chạm mặt Văn Tuyên Minh và Tư Đồ Trí, Tư Đồ Trí xông lên chắn trước Văn Tuyên Minh “Biểu muội, lâu rồi không gặp thay đổi ghê” Mẫu thân của Tư Đồ Trí là tỷ tỷ của mẫu thân Ngọc Phi Tuyết và Hàn vương phi, vì thế lẽ đương nhiên nàng là biểu muội của hắn. Trước đây hắn đối xử với nàng cũng không tệ, coi như cũng là bằng hữu. Ngọc Phi Tuyết cười cười không câu nệ đáp “Chỉ là biểu ca thay đổi mới thấy muội thay đổi thôi.” Tư Đồ Trí cười tươi, đi qua khoác vai Ngọc Phi Tuyết nói thầm “Biểu muội, muội có nghĩ thật sự là Uyển Lam làm không?” Ngọc Phi Tuyết đáp thẳng thừng “Không.” Tư Đồ Trí ngạc nhiên “Vậy sao muội…” Ngọc Phi Tuyết đưa tay lên miệng làm bộ dáng yên lặng, Tư Đồ Trí hiểu ý, cười cười. Ngọc Phi Tuyết làm bộ khó chịu “Huynh bỏ tay xuống được rồi đấy” Tư Đồ Trí cười lớn hơn, vẫn bám lấy Ngọc Phi Tuyết “Ban nãy muội nói câu gì mà khiến hắn ta chịu nói vậy?” Ngọc Phi Tuyết không lưu tình nói “Thiên cơ bất khả lộ” Sau đó Ngọc Phi Tuyết cười rạng rỡ đi về, bỏ mặc Tư Đồ Trí đứng trơ tại chỗ. Kì thật khi nãy, Ngọc Phi Tuyết chỉ nói người nhà của hắn đã an toàn. Dương Nghiêm đã giải thoát cho toàn bộ người nhà của hắn, vì thế hắn mới yên tâm mà khai ra Uyển Lam. Nhưng những điều này có thể nói với Tư Đồ Trí? Ngọc Phi Tuyết cười cười lắc đầu lên xe ngựa, cũng không thấy Ngọc Phi Sương đâu, có lẽ nàng ta đã trở về trước rồi. Về đến nhà để xem Ngọc Phi Sương xử sự như thế nào. Ngọc Phi Tuyết nói chuyện với Tư Đồ Trí, Văn Tuyên Minh đều nghe thấy cả. Không hiểu sao lúc Tư Đồ Trí khoác tay lên vai Ngọc Phi Tuyết, hắn lại thấy ngứa ngáy khó chịu. Nhưng cũng thật không ngờ Ngọc Phi Tuyết thay đổi lớn như thế. Có thể Ngọc Phi Tuyết không phải là phế vật chỉ do nàng giả vờ quá giỏi, cũng có thể đây vốn không phải là Ngọc Phi Tuyết. Con người nhất định không thể thay đổi lớn đến như vậy. Nhưng nếu như đây không phải là Ngọc Phi Tuyết thì có khả năng, chỉ có lí do là nàng đã giả vờ từ trước đến nay, hắn thật phải công nhận Ngọc Phi Tuyết thật không đơn giản.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]