Ed: Acchan
Nhan Nhiễm Tịch nghe được Hàn Tử Khiêm nói cũng không có biến hóa gì, nếu là người khác nghe nhất định sẽ thụ sủng nhược kinh, nhưng mà Nhan Nhiễm Tịch là ai, sai chính là sai, nàng từ trước đến nay đều không phải người tốt lành gì, khinh bỉ nàng? Xem thường nàng? Hắn lại có tư cách gì?
Vân đạm phong khinh nói là: “Không ngại, chỉ cần là người phàm tục thì ai có thể thoát được thế tục? Ta và ngươi đều giống nhau, chỉ là Tứ hoàng tử, hôm nay Hàm Tuyển sợ rằngcùng với ngươi chỉ có thể là có duyên mà không có phận”
“Chỉ là thua cuộc mà thôi, nhưng thật không ngờ Tam tiểu thư lại tài hoa thế này? Bắc Trữ Hoành nguyên bản đã lâm vào trong thơ nghe được Nhan Nhiễm Tịch cười nói.
Nhan Nhiễm Tịch bưng chén trà lên, khẽ cười nói: “Tứ Hoàng tử quá khen, nếu ta tài hoa như thế thì sao lại bị nhốt trong Lãnh viện, mà thơ này cũng là có thật có giả”
Nhan Nhiễm Tịch nói như thế, chớ làm cho người ta nghĩ đến thơ này không phải nàng viết, nhưng mà có thừa nhận hay không, tự nhiên cũng không có biện pháp nói bài thơ này không phải nàng viết, chính xác thì cũng làm cho người ta không tìm hiểu được lai lịch nàng.
Nghe được Nhan Nhiễm Tịch nói vậy, mọi người cũng không phải không có suy tính, trong mắt Nhan Bùi Luân lóe quang mang nhìn Tam muội trước mắt hắn căn bản không có nhiều ký ức, đối với việc các nữ nhân này tranh đấu hắn cũng biết đến, chính là cũng không thể khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-vuong-sung-phi/177052/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.