Nhan Nhiễm Tịch đến Đạt Vạn thảo quật đã là bảy ngày sau, thời điểm Vụ Thí thấy Nhan Nhiễm Tịch xuất hiện, trong lòng đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là một trận cảm động, nói: "Ô ô, ta biết Phiêu Miểu đối với sư phó tốt nhất, lộ trình phải đi mất mười ngày nhưng người chỉ đi có bảy ngày, nhất định là lo cho ta rồi." Nhan Nhiễm Tịch khóe miệng run rẩy, nàng có thể nói cái gì, sư phó của nàng tự kỷ đến như vậy. "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vội vã kêu ta trở về như vậy?" Nhan Nhiễm Tịch hỏi, trong lòng vẫn là thầm oán Vụ Thí kêu nàng đến, làm cho nàng cùng Dạ Thương Minh tách ra. Nói tới đây, vụ thí thần sắc thay đổi, nghiêm túc nói: "Là về nhị sư huynh ngươi." Nhan Nhiễm Tịch lông mi nhíu lại, nàng với ba vị sư huynh khác không có tiếp xúc, chỉ biết là bọn họ thân phận đều thật cường hãn, trong mắt nàng chỉ có Vụ Thí, những người khác nàng chưa từng quan tâm. Hai thầy trò nói một hồi, Vạn Thảo quật cơ quan liền khởi động . Vụ thí cau mày lẩm bẩm nói: "Ai lớn gan như thế tới nơi này? Đi, đồ đệ chúng ta đi nhìn xem." Nhan Nhiễm Tịch không sao cả, dù sao cũng chỉ là xem náo nhiệt thôi, Vạn Thảo quật cơ quan đều là nàng bố trí, người vào đương nhiên là sẽ chết, còn cao thủ thì khó nói. Mang tâm tình xem diễn đi ra ngoài cửa Vạn Thảo quật, thấy bóng dáng quen thuộc, nhìn một thân hắc y, không sợ hãi không hoảng hốt thong dong trốn tránh trong cạm bẫy, cảm thấy chua xót. Còn không chờ Vụ Thí nói cái gì, chỉ thấy ái đồ chính mình, một thân Phiêu Miểu hành trang, áo trắng phiêu phiêu, lụa trắng che mặt, hai mắt như phủ sương mờ, đồng dạng ánh mắt đó khi thấy bóng dáng đó liền thay đổi. Dạ Thương Minh cũng chú ý tới người trong trận, tuy rằng người đó che mặt nhưng chỉ cần liếc mắt hắn cũng nhận ra đó là Tịch nhi, cười khẽ, định thân đứng ở trong trận, không hề tránh né, nhìn Nhan Nhiễm Tịch trong mắt mang theo lo lắng phi thân lại đây, không dùng nhẫn thuật như mọi khi, lần này dùng là võ công, khinh công như trước rất cao cường, trong chớp mắt cũng đã đi tới bên người hắn, hắn ở bên tai Nhan Nhiễm Tịch nói: "Nương tử, kế tiếp đi như thế nào?" Nhan Nhiễm Tịch liếc mắt Dạ Thương Minh một cái: "Trái ba bước, tây nam 17 bước..." Dạ Thương Minh ôm Nhan Nhiễm Tịch thành công đi đến trước mặt Vụ Thí đang mở to miệng. Nhan Nhiễm Tịch đẩy Dạ Thương Minh ra, thật không nể mặt hắn mà nổi giận đùng đùng nói: "Ngươi là kẻ ngốc sao? Thật là ngu ngốc? Nhìn không thấy trong trận nguy hiểm sao? Còn ngốc hồ đồ đứng ở nơi đó? Ngươi muốn chết, ngươi muốn cho ta làm quả phụ có phải không?" Nhan Nhiễm Tịch một hơi nói ra, bao nhiêu năm không có mắng người như vậy, thời điểm thấy Dạ Thương Minh đứng lại trong trận, nàng biết rõ hắn không việc gì nhưng tâm vẫn co rút, nhìn một màn này của Nhan Nhiễm Tịch Vụ Thí thật là ngạc nhiên. Nhìn nam nhân trước mặt cúi đầu nghe Nhan Nhiễm Tịch mắng chửi cũng không giấu được khí chất độc tôn của hắn, khí thế vương giả không hổ là Minh vương làm cho người ta e ngại. Trong lòng hắc hắc một chút, cuối cùng còn không phải vào trong tay đồ đệ ta sao. Nhan Nhiễm Tịch nhìn Dạ Thương Minh ngoan ngoãn, trong lòng cũng hết giận: "Sao ngươi lại tới đây?" Dạ Thương Minh bắt lấy tay nhỏ bé của Nhan Nhiễm Tịch, nỉ non nói: "Nhớ ngươi nên tới." Nhan Nhiễm Tịch đảo cặp mắt trắng dã, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, vì Dạ Thương Minh mà giới thiệu: "Minh, đây là sư phụ ta Vụ Thí." Nếu là trước kia Dạ Thương Minh ngay cả để ý cũng không nhìn đến, nhưng là hiện tại Dạ Thương Minh cố ý thu hồi lãnh khí của chính mình, rất lễ phép gật đầu: "Vụ Thí sư phụ." Biết Dạ Thương Minh cố ý thu hồi lãnh khí của chính mình, nhưng là trời sinh khí phách vẫn làm cho Vụ Thí chấn động, cười hớ hớ nói: "Ha ha, không thể tưởng được Minh vương cư nhiên vì đồ đệ của ta, ngàn dặm xa xôi đuổi theo, tâm này thực làm cho ta cảm động, đồ đệ của ta vĩ đại như vậy." Nói xong còn không quên đem Nhan Nhiễm Tịch khoa thượng một phen, đúng như tin đồn Vụ Thí thật là thích người đồ đệ này. Nhìn sư phó mà mình kính trong, trợn trắng mắt nói: "Tốt lắm, chúng ta đi vào rồi nói." Dạ Thương Minh nhìn cảnh sắc Vạn Thảo quật, trong lòng ngẩn ra, không hổ là Vạn Thảo quật, cho dù là tùy tiện ngắt một ngọn cỏ cũng khiến cho người bên ngoài tranh đoạt. Nhan Nhiễm Tịch mở miệng: "Sư phó, nhị sư huynh rốt cuộc sao lại thế này?" Vụ thí thở dài: "Ngươi hẳn là biết thân phận nhị sư huynh ngươi, đệ tử nhập thất của Huyền môn chưởng môn." Bởi vì biết đồ đệ của mình cùng Dạ Thương Minh có tình cảm nên cũng không gạt Dạ Thương Minh. "Trước đó vài ngày nhị sư huynh ngươi dùng bồ câu đưa tin, hình như là Huyền môn có biến, Huyền môn chưởng môn Tằng lão đầu bị ám hại, bị thương, cụ thể cũng không có nói rõ ràng, muốn ta qua hỗ trợ, nhưng là ngươi cũng biết, ta không có bao giờ ra khỏi Vạn Thảo quật, đối với sự việc bên ngoài cũng không có tiếp xúc nhiều, cho nên ta nghĩ ngươi thay ta đi, nói như thế nào ngươi là đồ đệ ta tin tưởng nhất, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi thôi." Vừa mới còn nghiêm trang, đến cuối cùng càng nói càng lạc đề. Biết tính cách Vụ Thí, Nhan Nhiễm Tịch lập tức chặn lại nói: "Tốt lắm, ta đã biết, khi nào thì xuất phát?" "Càng nhanh càng tốt." Vụ Thí đáp. Nhan Nhiễm Tịch gật đầu, theo trong lòng xuất ra một bình nhỏ hoa văn Thanh Long, mặt trên mang theo màu tím Tường Vân, nhìn cái trai cũng biết bên trong trân quý vô cùng: "Tường Vân, một loại ngất dược, không có gì nguy hại, mới làm được, trên thế giới chỉ có hai khỏa, ngươi giữ đi." Vụ Thí kích động cầm lấy dược, Nhan Nhiễm Tịch nghiên cứu chế tạo mỗi một loại dược hắn đều có một viên, đây là Nhan Nhiễm Tịch đối với sư phó hắn tốt: "Ô ô, ta biết ngươi là tốt nhất." Nhìn bộ dáng Vụ Thí, Nhan Nhiễm Tịch lôi kéo Dạ Thương Minh ly khai, tình cảnh như vậy mỗi lần đều diễn ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]