Nhan Nhiễm Tịch vừa trở về phòng, Khinh Âm lập tức cầm một phong thơ đi đến, Nhan Nhiễm Tịch xem xong, ánh mắt u ám xuống.
"Tiểu thư, sao vậy ?" Ở bên người Nhan Nhiễm Tịch nhiều năm như vậy, tự nhiên nàng có thể cảm nhận được biến hóa của Nhan Nhiễm Tịch.
Dùng một chút lực, thư tín trong tay liền bị dập nát, lắc đầu: "Không có gì, bên sư phó không biết xảy ra chuyện gì, gọi ta lập tức trở về."
"A." Cổ Điệp âm thầm nhíu mày, Vụ Thí chưa bao giờ phân phó Nhan Nhiễm Tịch phải làm thế nào, trừ phi là việc gấp , bằng không cũng sẽ không dùng bồ câu truyền tin cho Nhan Nhiễm Tịch: "Tiểu thư tính làm sao bây giờ ?"
"Đương nhiên là về." Kết quả Khinh Âm nước trà đưa qua, nàng uống một ngụm: "Các ngươi đi thu thập một chút, ta viết cho Dạ Thương Minh phong thư, sau đó ra roi thúc ngựa quay về."
"Dạ." Hai người gật đầu, tuy rằng tiểu thư nhà bọn họ tàn nhẫn, nhưng đối với người một nhà, nàng là người có thể dùng sinh mệnh che chở.
Mãi cho đến tối khi Dạ Thương Minh kéo thân mình mệt mỏi trở về từ hoàng cung, không kịp thở dốc trực tiếp đi Tịch Uyển, mọi người đã thành thói quen, chỉ cần có việc tìm Minh vương , sẽ không đi đến chủ viện, mà là đi Tịch Uyển.
Nghĩ đến chuyện hôm nay Thượng Quan Thương Vân tìm mình nói là bên phía nam có lũ lụt, nạn nhân bên kia đã chịu đủ khổ cực, tử vong lại là chuyện thường, cho nên nhất định phải giải quyết cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-vuong-sung-phi/1593621/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.