Dạ Thương Minh không trì hoãn, Thượng Quan Thương Vân rất ít khi gọi hắn tiến cung, nhưng mỗi lần tìm hắn đều có chuyện quan trọng, lập tức hôn Nhan Nhiễm Tịch một cái, rồi vội vàng rời khỏi.
"Tiểu thư, Vương gia đối với người thật tốt." Cho dù Khinh Âm lạnh lùng nhưng cũng không ngừng cảm thán.
Mỉm cười, trong mắt tràn đầy hương vị hạnh phúc: "Sau này ngươi sẽ tìm được một người như vậy."
"Khinh Âm tình nguyện vĩnh viễn đi theo bên cạnh tiểu thư." Nàng dồn dập biểu đạt suy nghĩ.
"Tùy ngươi đi, chỉ sợ lúc ấy ngươi sẽ không nói như vậy." Nhan Nhiễm Tịch lưu lại một câu rồi đi ra ngoài.
Bên ngoài quản gia đã dọn đồ ăn xong, Nhan Nhiễm Tịch cười ngồi xuống: "Hôm nay cơm nhìn ngon lắm."
"Đương nhiên , Vương gia tự mình mua về ." Cổ Điệp đứng ở một bên cười tủm tỉm nói.
Nhất thời trên đại sảnh vang lên từng trận tiếng cười.
Ăn thử một ngụm cháo, tuy không giống của Mỹ Thực Trai nhưng lại không khó ăn, chỉ là Nhan Nhiễm Tịch cảm thấy đây là vị đồ ăn ngon nhất thế gian, đáng tiếc chỉ làm một chén.
"Tiểu thư , có phải rất ngọt hay không?" Cổ Điệp trêu ghẹo nói, chỉ sợ toàn bộ vương phủ chỉ có một mình Cổ Điệp dám nói với Nhan Nhiễm Tịch như vậy.
Tâm tình của Nhan Nhiễm Tịch vô cùng tốt, liếc Cổ Điệp một cái , lúc này bên ngoài truyền đến thanh âm tranh cãi ầm ĩ: "Sao lại thế này ?"
Băng Tán xông ra ngoài, hồi lâu sau mới về, sắc mặt khó coi nhìn Nhan Nhiễm Tịch, ấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-vuong-sung-phi/1593618/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.