Edit: quỳnh quỳnh
Beta: rinnina
Người nói vô tình người nghe cố ý, Dạ Thương Minh bắt lấy Nhan Nhiễm Tịchnói: "Tịch Nhi, sau này không ai có thể thương tổn nàng, ta sẽ bảo vệnàng."
Nói xong lập tức đứng lên: "Nàng đói bụng chưa ?"
Nhan Nhiễm Tịch vừa nghe thật đúng là cảm thấy đói bụng, bèn gật đầu.
Dạ Thương Minh cười nói: "Ngươi chờ, ta đi nấu cơm cho ngươi." Nói xong đi ra ngoài.
Nhan Nhiễm Tịch xoa xoa lỗ tai của mình, nàng không có nghe nhầm chứ, DạThương Minh nấu cơm cho nàng ? Không có để ý, ngẫm lại hẳn là không cóvấn đề, nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.
Không biết qua baolâu, một tiếng tiếng nổ mạnh truyền tới, Nhan Nhiễm Tịch mơ mơ màng màng xông ra ngoài, chỉ thấy phòng bếp của nàng đã bị hủy, Cổ Điệp cũng chạy ra, một đám người không rõ cũng chạy tới, bọn thị vệ cũng vọt tiến vào.
Chỉ thấy trong phòng bếp khói đen chậm rãi bay lên, Dạ Thương Minh một thân hắc y, một chút bụi bặm cũng không có, thong dong ra ngoài, thấy tìnhcảnh trong sân, sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng nói: "Đều ở trong này làm gì, không có chuyện gì làm hả ?"
Một câu, mọi người lập tức chạy ra ngoài, thật đúng là đến cũng vội vàng , đi cũng vội vàng.
Đến khi trong viện, chỉ còn lại Nhan Nhiễm Tịch, Cổ Điệp, còn có quản gia , Băng Tán, Diễm Lạc đương nhiên còn có ám vệ ở tối.
Dạ Thương Minh mới đi đến trước mặt Nhan Nhiễm Tịch, kéo tay Nhan Nhiễm Tịch nói: "Sao lại đi ra ?"
Khóe miệng Nhan Nhiễm Tịch run
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-vuong-sung-phi/1593608/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.