Chương trước
Chương sau
Lúc Thượng Quan Thương Vân mang theo mọi người chạy tới, đã thấy Trì Ngưng Liên đang giằng co với Thái Hậu, tả tướng, một bên Cổ Điệp đứng độc lập trong gió, một thân ngông nghênh, sát ý trong mắt rất là rõ ràng, nhưng giống bị ức chế lại, xung quanh có vô số con bướm bay quanh, giống như tên Cổ Điệp của nàng vậy, quả nhiên rất có duyên với bươm bướm.
Thấy Thượng Quan Thương Vân mọi người lập tức quỳ xuống hành lễ, duy Cổ Điệp vẫn đứng thì có vẻ chói mắt.
"Lớn mật, nhìn thấy Hoàng Thượng còn không quỳ." tổng quản thái giám bên người Thượng Quan Thương Vân quát mắng.
"Câm miệng, trẫm còn chưa nói gì, sao ngươi dám làm càn." Thượng Quan Thương Vân lập tức quát, chê cười, ngay cả hắn nàng cũng dám đánh sao có thể quỳ với hắn.
Trong mắt Cổ Điệp hiện lên một chút châm chọc, quỳ, hừ, nàng đường đường là tiên thú cư nhiên dám để nàng quỳ xuống, nghĩ đến Nhan Nhiễm Tịch, nàng buông nắm đấm ra, nàng đã nhẫn đến nhường này, mắng cũng mắng, đánh cũng đánh rồi, nói cái gì không thể tiếp tục ở trong này, cố nén đau đớn, mặc kệ nói thế nào một trăm bản cũng không nhẹ nhàng gì , bọn họ xuống tay rất ngoan độc.
Trong mắt Cổ Điệp mang theo châm chọc, nhìn mọi người, sau đó nói với Thượng Quan Thương Vân, đã còn sự xúc động của ngày xưa, thay vào đó là lạnh nhạt như Nhan Nhiễm Tịch: "Hôm nay kẻ nào đã sỉ nhục bổn tọa tất sẽ đòi lại, nhưng không phải bây giờ, dù sao tiểu thư nhà ta rất sợ phiền toái." Nói xong rốt cục duy trì không được, thân thể lảo đảo một chút, nhưng chung quanh vọt tới vô số bươm bướm, hương khí từng trận , đỡ Cổ Điệp đứng lên, giống như vô số bươm bướm làm thành ghế tựa vậy, xung quanh, trên bầu trời cũng là vạn điệp phi vũ, cảnh tượng bọn họ chưa từng gặp qua, nhưng nhìn những con bướm này, giống như mang theo địch ý.
Thượng Quan Thương Vân lắc đầu, sao hắn có thể có ý nghĩ như vậy, không nhìn cảnh đẹp như những người khác mà lo lắng hỏi: "Cổ Điệp, có muốn đi tuyên thái y."
Cổ Điệp lạnh lùng người nhìn trước mắt, không nói gì nữa, bây giờ nàng cũng không có sức để nói cái gì.
"Hoàng Thượng, nàng chỉ là một tiểu nha đầu thôi." Thái Hậu 'Hảo tâm' nhắc nhở.
Ánh mắt Thượng Quan Thương Vân bắn về phía Thái Hậu, ánh mắt quét qua tả tướng đứng sau, lạnh lùng nói: " Không phải tả tướng nói muốn bồi nữ nhi sao, sao lại bồi đến Minh vương phủ rồi ?" Không giận mà uy, không hổ là nhất quốc chi quân.
Tả tướng nghĩ bây giờ cũng không phải trên triều, với tức giận người trước mắt, nghĩ tới việc có Thái Hậu làm chỗ dựa, lá gan cũng lớn hơn, nhưng vẫn không nhanh không chậm như trước trả lời: "Hồi Hoàng Thượng, mặc kệ nói như thế nào tiểu nữ cũng là người của Minh vương phủ, cho nên hạ quan đã đưa tiểu nữ trở lại, nhưng là trùng hợp thấy tỳ nữ này không hiểu chuyện này, nơi này Nam Lân Quốc ta, sao có thể để một tiện tỳ của Tây Tần Quốc kiêu ngạo, cho nên hạ quan và Thái Hậu mới ra tay giáo huấn ."
Nói đến đường hoàng , nhưng mà...
"Người ta hay nói trong bụng Tể tướng có thể chống thuyền, nay xem ra đừng nói là thuyền chỉ sợ ngay cả căn nhà gỗ cũng khó vào được." Theo âm thanh rơi xuống, Nhan Nhiễm Tịch rúc vào trong lòng Dạ Thương Minh, xuất hiện trước mắt mọi người.
Kia là cười nhẹ như trước, nhưng là hàn ý bên trong cũng không che giấu.
Thấy Dạ Thương Minh, mọi người ôm ấp tâm tư ban đầu, đều rất ăn ý biến thành e ngại, mọi người không dám phát ra tiếng, tất cả đều cúi đầu.
Uy nghiêm vừa nãy của Thái Hậu cũng đã mất, ánh mắt kia có chút né tránh, lui bước.
"Tiểu thư." Cổ Điệp suy yếu hô một tiếng, mang theo tươi cười, cuối cùng nàng không có tạo mầm tai vạ cho tiểu thư.
Nhan Nhiễm Tịch nhìn dáng vẻ chật vật của Cổ Điệp , thản nhiên nói:“Theo bản vương phi, người như vậy căn bản không xứng làm tả tướng, an an phận phận không tốt sao, lại cứ dây phải người không nên dây chứ, chung quy cũng vào đường cùng."
"Ngươi có ý tứ gì ?" Tả tướng đã cảm nhận được sát ý của Nhan Nhiễm Tịch.
"Chọc người của bổn vương phi, sẽ có kết cục gì chẳng lẽ tả tướng không rõ ràng sao? Bổn vương phi đã nói rõ ở thọ yến rồi, xem ra tả tướng vẫn không rõ lắm, có muốn bổn vương phi làm mẫu một lần nữa hay không ?"
Nghe thấy lời nói của Nhan Nhiễm Tịch, mọi người ở đây không ai không run như cầy sấy, ngày đó ở trên thọ yến bọn họ đã nhìn rõ thanh thanh sở sở, vương phi không giống với lời đồn đãi trời sanh tính yếu đuối, nhát gan không biết, trong nháy mắt sẽ lấy đi một mạng người.
Đột nhiên có một Bạch Phát Lão Giả đi ra, từ ái cười nhẹ, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Bút tích của Minh vương phủ ta chờ nhìn xem Thanh Thanh Sở Sở, thấy không rõ cũng không chỉ có mỗi ta mà thôi, dù sao trên đời này không phải mỗi người đều có ánh mắt sáng như tuyết, cho nên vương phi nếu muốn làm mẫu, thì nên bắt đầu ngay bây giờ, như vậy có có vẻ uy tín hơn."
Nhan Nhiễm Tịch đánh giá người nói chuyện, trong mắt một trận tò mò, nhiều hơn là thưởng thức.
Nhìn ra ý tứ của Nhan Nhiễm Tịch, Dạ Thương Minh nhẹ giọng giải thích bên tai Nhan Nhiễm Tịch: "Đây là đương triều hữu tướng, Phùng Vô Thiên."
Phùng Vô Thiên - Nhan Nhiễm Tịch có nghe nói qua, dưới gối không có con cái, lai lịch không rõ, thân phận không biết, cho dù là trong hoàng thất tranh đoạt cũng chỉ lo thân mình, một chút cũng không đến gần, làm việc cẩn thận, nhất châm kiến huyết, người đắc tội hắn chưa từng có kết cục tốt, ngay cả tả tướng cũng không dám tranh phong cùng hắn.
Ý vị thâm trường nhìn Phùng Vô Thiên, cười nhẹ : "Hữu tướng nói rất đúng." Lại là một kẻ phẫn trư ăn con hổ, một người giảo hoạt nhưng cũng thức thời , nàng thích.
"Nếu tả tướng không có thấy rõ ràng, như vậy ta sẽ cho thấy một lần, ai vừa mới động qua Cổ Điệp, đều chết đi." Ánh mắt Nhan Nhiễm Tịch lập tức trở nên sắc bén nói.
Khi Nhan Nhiễm Tịch vừa dứt lời, trên bầu trời đột nhiên rơi xuống mười hắc y nhân, không rõ diện mạo, chỉ là trong nháy mắt, tất cả mọi người còn chưa có phản ứng, thì hắc y nhân đã biến mất, như trước vẫn là thi thể, những thị vệ vừa chế trụ Cổ Điệp đã biến thành vật hi sinh, tất cả đều là một đao trí mạng, thủ pháp kỹ càng.
Nhìn thị vệ bên người mình đều đã thành thi thể. Thái Hậu chỉ vào Nhan Nhiễm Tịch, run run nói: "Ngươi, ngươi cư nhiên dám ở giết người trước mắt chúng thần, quả là không coi vương pháp ra gì, Hoàng Thượng, người này tuyệt đối không thể nuông chiều, nhất định phải nghiêm trị, nghiêm trị."
Nhan Nhiễm Tịch không kiên nhẫn, cười nhẹ: "Thái Hậu nói miệng không bằng chứng, mọi việc đều phải coi trọng chứng cớ, xin hỏi Thái Hậu, ngươi có chứng cớ gì nói là ta làm?" Rõ như ban ngày, bên trong càn khôn, chỉ sợ cũng có mình Nhan Nhiễm Tịch có thể trợn tròn mắt nói mình như vậy, nhưng quả thật đúng là không có chứng cớ.
"Hừ, ngươi thật càn quấy, mọi người đều nghe ngươi nói xong thì những người đó đã tới, chẳng lẽ còn oan uổng ngươi sao."
"Ai quy định ta nói xong thì bọn họ không thể tới, chuyện này chỉ là trùng hợp." Nhan Nhiễm Tịch cười nhẹ không đổi như trước.
Thái Hậu còn muốn nói gì, Dạ Thương Minh một tay nhét Nhan Nhiễm Tịch vào trong lòng mình, lạnh lùng nhìn Thái Hậu: "Trên đời này chuyện trùng hợp nhiều vô cùng, Thái Hậu không phải rất rõ ràng sao ? Giống như năm đó vậy, hay Thái Hậu có thể chứng minh chuyện đó không phải trùng hợp ?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.