edit:quỳnh quỳnh
beta: rinina
Dạ Thương Minh sủng nịch nhìn Nhan Nhiễm Tịch: "Nàng lừa cũng không ít, ai có thể nghĩ đến người bị thế nhân khinh thường cư nhiên là người khiến bọn họ vừa nghe tên đã sợ mất mạng là Ám vực ám đế chứ."
Nhan Nhiễm Tịch cười nhẹ.
Bên cạnh Băng Tán và Diễm Lạc quả thật không còn bình tĩnh được nữa, chỉ nghe thấy Diễm Lạc kinh ngạc hô: "Ám đế."
Hai người đi theo người Dạ Thương Minh mặc kệ gặp chuyện gì đều vĩnh viễn giữ bộ dạng bình tĩnh tĩnh, nay có bộ dáng như vậy xem ra Nhan Nhiễm Tịch là Ám đế đã khiến bọn họ kinh ngạc đến khó tin.
"Sao nào ? Không giống ?" Nhan Nhiễm Tịch cười hỏi, quả nhiên nàng vẫn thích xem bộ dáng biến sắc của người khác.
"Không giống, không không không, giống." Hai người trăm miệng một lời , bộ dáng lấy lòng Nhan Nhiễm Tịch.
Nhìn ý cười trong mắt Nhan Nhiễm Tịch, Dạ Thương Minh quyết định cho Băng Tán và Diễm Lạc một điểm cộng, nếu để Băng Tán và Diễm Lạc biết Dạ Thương Minh vẫn tân tân khổ khổ liều mạng vẫn không khiến Nhan Nhiễm Tịch nở nụ cười. Nhan Nhiễm Tịch biết thế trong lòng sẽ nghĩ sao ?
"Nơi này rất không sai." Nhan Nhiễm Tịch cười nhẹ nói , nàng thật sự vừa lòng với nơi này: "Sớm biết thì ta cũng bố trí Ám vực thành như vậy, kết quả lại bố trí theo phong cách phương tây, thật thất sách."
Tuy rằng không biết ‘phong cách phương tây’ là cái gì ? Cũng không biết Ám vực ra sao, nhưng Dạ Thương Minh biết trình độ thưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-vuong-sung-phi/1593600/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.