edit: quỳnh quỳnh
beta: rinina
Ánh mắt khép hờ đang chậm rãi mở ra, âm thanh có chút khàn khàn vang lên: "Ừ ". Đưa cho một lệnh bài và nói: “Đây là thủ lệnh, cầm nó đi dược khố, sẽ có người cho các ngươi giải dược."
"Ách..." Ba người ngây ngẩn cả người, sảng khoái như vậy? Có chút không thể tin, nhớ ngày đó hắn Bạch Ngạn Túng là bị đánh ra khỏi đó, hôm nay đây là làm sao vậy?
Không thể nghĩ nhiều được nữa, bây giờ tính mạng của Dạ Thương Minh là quan trọng nhất. Ba người nói cảm tạ, rồi đi theo gã sai vặt đi đến dược khố.
Dược khố ở phía dưới, xung quanh có cơ quan ngầm, trong lòng ba người chỉ có rung động, còn cảm thấy có một vài hơi thở không rõ ràng, chắc chắn là cao nhân bọn hắn khó có thể phát hiện, có những người này ở đây dược lâu sợ gì kẻ khác ám hại, huống chi lâu chủ là quái y Phiêu Miểu kia, ai dám đắc tội nàng chứ.
Trải qua nhiều lần kiểm tra, cuối cùng mấy người Bạch Ngạn Túng cũng đưa lệnh vào tay gã sai vặt, lại trải qua nghiệm chứng lần nữa, người thủ vệ đưa tay mình vào cái lỗ nhỏ ở ngay cửa, chỉ chốc lát sau một lọ dược được đưa ra, từ đầu tới cuối cánh cửa này chưa từng mở qua, có thể thấy được dược lâu thật cẩn thận, nghĩ trộm dược, muốn cướp dược, chỉ có bốn chữ 'Không có khả năng' .
Dược đã đến tay, lập tức rời đi, ba người thấy vậy rất hoảng hốt, Bạch Ngạn Túng nghi hoặc nhìn bình dược trong tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-vuong-sung-phi/1593595/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.