Nhan Nhiễm Tịch tự hỏi, đột nhiên ánh mắt nhíu lại, thanh âm băng lãnh vang lên: "Đi ra. 
Một bóng đen hiện lên từ chỗ tối, xuất hiện ở trong phòng Nhan Nhiễm Tịch. 
Nhan Nhiễm Tịch vừa thấy người tới, ánh mắt vốn lãnh liệt trở nên nhu hòa, cười nhảy từ trên giường xuống nhào vào lòng người nọ: "Ca ca." 
Một tiếng ca ca kêu thật ngọt, bỏ mặt nạ ra, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra, trở nên nhu hòa, ngũ quan cân đối, đôi môi mỏng manh để lộ vẻ vô tình, nhưng lúc này dị thường ôn nhu: "Tiểu muội." Thanh âm hùng hậu làm người ta mê muội. 
Nhan Nhiễm Tịch buông người đó ra, giữa mi lộ vẻ vui sướng: "Sao ca ca lại đến đây ?" 
"Như thế nào? Không chào đón ta." Nam nhân tùy ý ngồi xuống, không có nửa phần câu lệ. 
Nhan Nhiễm Tịch cũng ngồi xuống: "Ai nói, nhưng ca ca luôn là một đại nhân vật, sao hôm nay lại có thời gian đến thăm tiểu muội ?" 
"Ngươi còn không biết xấu hổ, trước kia muốn nhìn ngươi ngay cả bóng dáng đều tìm không thấy, hiện tại ở nơi đây, lại để cho người ta mời ta đến." tưởng tượng mình mỗi lần muốn gặp Nhan Nhiễm Tịch đều phải chạy đông tây, muốn liên hệ với nàng thì phải vất vả tìm tung tích. 
"Nga ?" Nhan Nhiễm Tịch lông mi nhăn lại. 
"Hôm nay có người đến mua đầu của ngươi, mười vạn lượng, thật sự là tiện nghi." Khóe miệng nam nhân cong lên, nhưng trong mắt một mảnh lạnh như băng. 
"Xem ra tiểu muội thật đúng là vinh hạnh, để người ta nhờ tới Sát." trong giọng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-vuong-sung-phi/1593583/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.