Từ đầu tới cuối biểu ca của Thượng Quan Minh Nguyệt không có nói một câu, không nhanh không chậm không có một chút hoảng hốt mặc quần áo vào, coi như hết thảy cùng hắn không có vấn đề gì xảy ra.
Nhưng Nhan Nhiễm Tịch biết được nam tử này khôn khéo, tin tưởng đã đoán được sự tình, chính là đoán được thì như thế nào, chuyện như vậy chung quy là khó lòng giãi bày, có khổ nói không nên lời, trùng hợp, Nhan Nhiễm Tịch chính là thích nhìn đến cảm thụ của người khác.
Đột nhiên Thượng Quan Minh Nguyệt điên rồi chỉ vào Nhan Nhiễm Tịch: "Là ngươi, nhất định là ngươi, nhất định là ngươi hãm hại ta."
Nhan Nhiễm Tịch lắc đầu, ủy khuất nói: "Ta không có, ta thật sự không có, ta vẫn đều ở dưới, ta không có đi lên."
Nhìn Nhan Nhiễm Tịch bộ dáng đáng thương, hơn nữa vừa nãy mọi người cũng nhìn thấy, Nhan Nhiễm Tịch vẫn ngồi ở bên dưới, nói như vậy làm sao có thể hãm hại nàng ta?
Mọi người khó chịu, đây rõ ràng làm chuyện xấu hổ mà vu oan cho người khác.
Khinh Âm hợp thời nói: "Ngươi không cần oan uổng tiểu thư nhà ta, tiểu thư vẫn cùng ta ngồi chung một chỗ, làm sao có thời gian đi hãm hại ngươi?"
"Ngươi..."
"Tỳ nữ vừa nãy đâu, ta nhớ rõ vương phi mang đến hai tỳ nữ, một người khác đâu? Vương phi có hay không giải thích một chút?" nam tử vẫn không nói gì, ánh sáng lạnh trong mắt nhìn thẳng Nhan Nhiễm Tịch.
Chính là Nhan Nhiễm Tịch sẽ sợ?
Cúi đầu khóc, trong mắt chỉ còn lại vô tận ủy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-vuong-sung-phi/1593579/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.