Ngọc Ngưng tựa bên gối mơ màng đi vào giấc ngủ.
Bình thường trên người Quân Dạ vốn chẳng có độ ấm, nhưng nay vì có Ngọc Ngưng nằm cạnh bên nên cũng không còn lạnh đến thấu xương như trước, so với người thường chỉ thấp hơn một ít.
Giường ở phủ công chúa rất rộng rãi, có thể nằm được cả hai mà vẫn thoải mái xoay người. Ngọc Ngưng ngủ mà cả người cứ vô thức nhích dần về phía Quân Dạ.
Ừm, là một tiểu nha đầu tương đối dính người.
Quân Dạ tháo mặt nạ xuống, đặt ở bên cạnh rồi ôm chặt nàng vào lòng.
Ngày hôm sau, Ngọc Ngưng tỉnh dậy từ lúc trời còn chưa sáng. Mặc dù ở phủ Quận chúa không cần phải dậy sớm nhưng nàng đã quen với giờ giấc khi còn ở Nam Dương hầu phủ.
Nàng phát hiện ra mình vẫn nằm trong lòng Quân Dạ, hắn vẫn chưa rời đi.
Ngọc Ngưng ngước mắt, trong màn mờ tối nên nàng không thể nhìn rõ mặt quân dạ, chỉ mơ hồ phát hiện ra hình như hắn không còn đeo mặt nạ nữa.
Nàng không thấy rõ Quân Dạ thế nhưng trong mắt hắn hình ảnh của nàng lại vô cùng rõ ràng.
Mái tóc đen của Ngọc Ngưng như thác nước mềm phủ một bên gối. Tính tình mềm mại yếu ớt lộ rõ trong đôi mắt ân ẩn hơi sương. Nàng tò mò nhìn Quân Dạ trong giây lát, rồi lại khẽ cụp mắt.
Quân Dạ cúi đầu hôn lên cánh môi của nàng.
Ngọc Ngưng vội mở to đôi mắt, nàng vốn không nghĩ rằng hắn đã tỉnh lại.
Tối hôm qua không có chuyện gì xảy ra, nàng vốn cho rằng bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-vuong-phu-nhan/957130/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.