Hai ngày trước trời đổ mưa to, cây đào trong Hoa Mai uyển cũng đã rụng gần hết. Từng nụ chồi non xanh mơn mởn mọc ra rất nhiều.
Ngọc Ngưng ngẩng đầu, bầu trời xanh thẳm không một gợn mây, ánh nắng tươi sáng, chiếu lên người cũng thật ấm áp. Thế nhưng đáy lòng nàng lại một mảnh rét lạnh.
Nàng bước vào phòng, Bạch thị nằm ở trên giường cũng đã nhắm mắt nghỉ ngơi, trên khuân mặt tú mỹ càng thêm phần tái nhợt.
Ngọc Ngưng cầm tay Bạch thị, đem đầu dựa vào ngực bà.
Bạch thị là người hay do dự, thiếu quyết đoán lại còn yếu đuối nhát gan, nhưng bà vẫn là người đối xử tốt nhất với Ngọc Ngưng. Cho nành sinh mệnh, dưỡng nàng lớn lên.
Ngọc Ngưng chăm chú nhìn vào gương mặt tái nhợt của Bạch thị, Ngón tay nàng nhẹ nhàng xoa nơi gò má của Bạch thị, từ trước nàng đã tin tưởng vào nhân quả báo ứng, rồi tự lấy đó an ủi chính mình, kiếp trước là nhân, ngày hôm nay là quả.
Nhưng kiếp trước như thế nào, Ngọc Ngưng không biết, dựa vào cái gì mà nó quyết định đến hiện tại của nàng?
Chỉ có kiếp này mới có thể quyết định kiếp này.
Rõ ràng Bạch thị trước nay chưa từng hãm hại người khác, cũng không làm chuyện trái với lương tâm, cớ sao lại phải ở chỗ này chịu đựng đau khổ tra tấn? Những kẻ chân chính bất nhân bất nghĩa, làm chuyện trái với lương tâm lại tiêu dao tự tại*
*Tiêu dao tự tại: tự do tự tại, sống ung dung.
Trong mắt Ngọc Ngưng lạnh hơn một chút, nàng cúi đầu nhẹ hôn lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-vuong-phu-nhan/238760/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.