Edit: Oreo là cú mèo đêm
Ngọc Ngưng nhìn bình ngọc trên tay, lại nhìn Quân Dạ.
Lúc này hắn đeo chiếc mặt nạ màu đen, nàng cũng không nhìn ra được biểu tình của hắn, do dự một chút, nàng nhỏ giọng nói: “Ta... ta tự làm”.
Nghĩ nghĩ, nàng lại nói: “Ta không biết chữ, ngươi để tờ giấy cho ta, ta xem cũng không hiểu”.
Quân Dạ quay người lại: “Tự mình bôi thuốc đi”.
Ngọc Ngưng cảm thấy thực xấu hổ, tuy rằng Quân Dạ không có nhìn, nhưng hắn vẫn ở trong phòng, nàng đành ngượng ngùng mà bôi thuốc.
Hơn nữa, trên người nàng còn chưa có rửa sạch.
Ngọc Ngưng hỏi: “Ngươi, ngươi là yêu hay quỷ?”.
Quân Dạ không muốn trả lời vấn đề ngu xuẩn này.
Nàng lại nói: "Đối với ta, trinh tiết rất quan trọng, nhưng đương nhiên, sinh mệnh còn quan trọng hơn. Ngươi đã cứu ta, ta lấy thân mình báo đáp. Chúng ta như vậy có phải đã thanh toán xong?"
Thanh âm Quân Dạ lạnh lẽo, hàn khí dày đặc giống như cơ thể hắn: "Một lần không đủ".
*Tự dưng khúc này tôi lại nhớ tới Dương Lam Hàng @@
Ngọc Ngưng không nghĩ có thêm lần nữa. Ký ức về đêm qua quá mức thống khổ, người nam nhân xa lạ này lại quỷ dị, nguy hiểm tới cực điểm. Nàng không muốn cùng hắn dây dưa liên lụy.
Quân Dạ cũng không muốn nói nhiều với Ngọc Ngưng, sau khi nàng bôi thuốc, hắn liền biến mất.
Ngọc Ngưng nắm bình ngọc trong tay, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên thân bình, phát ra từng tiếng leng keng.
Nàng mệnh khổ, vốn muốn trông cậy vào việc gả cho một người thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-vuong-phu-nhan/238755/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.