Phủ Chiến vương hoàn toàn yên tĩnh, gió Bắc man mát đem đến cảm giác mát mẻ. Trong gió Bắc, hoa mai rơi xuống lả tả, trong gió nhẹ, Âu Dương Thiển Thiển mặc bộ áo trắng, tóc dài tùy ý thả sau gáy, những cánh hoa bay xuống bám lên tóc nàng, tạo thành một khung cảnh như tiên nữ giáng trần, bên cạnh là Manh Manh lông xù.
“Chẳng phải thích cuộc sống phong trần,
Tựa như bị lỗi lầm tiền kiếp.
Hoa rơi, hoa nở tự có thời,
Đều do chúa xuân làm chủ.
Bỏ đi, đã đành là nên bỏ đi,
Ở lại, biết ở lại như thế nào?
Giá mà được hái hoa núi cài đầy đầu,
(Thì) chẳng cần phải hỏi tôi về đâu!.”
Hoa mai bay xuống, Âu Dương Thiển Thiển nhẹ giọng thì thầm, trong giọng nói có một tia xa xăm, một tia phiền muộn.
“Tiểu thư, hay là chúng ta ra ngoài phủ đi dạo một chút, bây giờ đang diễn ra hội tứ quốc phong, trong Kinh thành vô cùng náo nhiệt.”
Từ sau khi về kinh, Nam Cung Thương luôn luôn ở trong thư phòng, ít có thời gian ở bên Âu Dương Thiển Thiển, Sơ Tình đứng phía sau nghe được câu thơ của Âu Dương Thiển Thiển, luôn cảm thấy ẩn chứa vài phần thương cảm, liền đề nghị.
“Cũng được.”
Âu Dương Thiển Thiển hơi xoay người, nhìn Sơ Tình, nói.
‘Sao mình lại nhớ đến những câu thơ bi thương sầu khổ này kia chứ?’
Trong lòng nàng khẽ cười khổ.
Từ sau khi về kinh, Nam Cung Thương càng ngày càng bận rộn, nhìn Nam Cung Thương bận rộn, trong lòng nàng luôn có một tia dự cảm không tốt, thật giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-vuong-doc-phi/457492/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.