Ban đêm yên tĩnh, bầu không khí ngột ngạt, là sự yên tĩnh trước cơn bão. Nhìn màn đêm đen, Âu Dương Thiển Thiển đột nhiên có một tia dự cảm xấu.
“Đến cùng thì ngươi có mục đích gì khi tiếp cận sư đệ?”
Bạch Nghiêu thấy Âu Dương Thiển Thiển nhìn bầu trời. Nếu ở một hoàn cảnh khác, có lẽ hắn sẽ bị hấp dẫn bởi sự xuất trần như tiên Âu của Dương Thiển Thiển, nhưng giờ phút này, hắn lại tràn đầy đề phòng.
“Thánh chỉ tứ hôn, ta phải lấy Thương, chẳng lẽ ta nên chống lại thánh chỉ đào hôn sao? Nếu ta nói ta không có mục đích gì thì ngươi sẽ tin sao? Bạch Nghiêu, mục đích của ngươi là gì?”
‘Bạch Nghiêu sao? Đệ tử của Thiên sơn lão nhân, năm năm qua tỉ mỉ điều dưỡng cho Nam Cung Thương, nếu chỉ là vì tình huynh đệ thì mình sẽ có vài phần khâm phục, nhưng thật sự là như thế sao?’
Từ trước đến nay nàng vốn là người sợ phiền toái, vốn không muốn liên quan quá sâu, nhưng xem ra, bắt đầu từ khi có thánh chỉ tứ hôn thì nàng đã là người ở trong cuộc, không thể tự quyết.
“Thật không? Y thuật không tệ, công lực thâm hậu, thậm chí có khi còn vượt xa ta, chỉ vì một thánh chỉ đó mà ngươi lại cam tâm tình nguyện tuân thủ, ta còn chưa ngây thơ đến như vậy đâu.”
Bạch Nghiêu nhíu mày nhìn Âu Dương Thiển Thiển.
Trên thế giới này, không có mấy ai mà hắn nhìn không thấu, Nam Cung Thương là một trong số đó, hiện giờ Âu Dương Thiển Thiển cũng vậy, trong trẻo nhưng lạnh lùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-vuong-doc-phi/457458/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.