Tiến vào nhà, bên trong cũng khá sạch sẽ, nhưng vì nhiều năm không có người ở nên cây cối um tùm, lại gần hồ sen ở vườn sau nên độ ẩm khá cao, tỏa ra mùi mốc nhàn nhạt. Nhìn khu nhà trước mắt, quả nhiên là Lí Ngọc Cầm rất hận nàng, nhưng ngại còn Âu Dương Hạo nên không thể hạ sát thủ với nàng, những ngày sau này chắc chắn sẽ không nhàm chán.
“Lục Nhụy, gϊếŧ chết bọn họ thật là quá dễ dàng, nhưng gϊếŧ người cũng không thể giải quyết hết mọi chuyện, gần đây nhàn rỗi nhàm chán, chơi một chút cũng không ngại.”
Kiếp trước nàng rất thích xem những bộ phim về cung đấu và trạch đấu trên ti vi, trọng sinh một lần, có thể tự trải nghiệm một phen, coi như không phí công trọng sinh, đúng là nàng có chút hứng thú với những tranh đấu kiểu này.
“Nhưng mà, tiểu thư, nơi này đã lâu không có ai ở, trong phòng toàn mùi mốc, làm sao mà ở được chứ?”
Mặc dù Vô Thanh cốc không xa hoa, nhưng môi trường xinh đẹp, một năm bốn mùa đều có hoa mai nở rộ, khác nơi này một trời một vực.
“Hoàn cảnh thanh tĩnh, không có ai quấy rầy, không phải tốt lắm sao?”
Âu Dương Thiển Thiển cẩn thận nhìn cả khu nhà, trong vườn cây cối um tùm, có rất nhiều loài cây quý hiếm, nàng thích một nơi như Khóa Xuân các hơn những nơi rực rỡ khác.
“Được rồi, tiểu thư thích là được rồi, muội ra bên ngoài mua ít ngải thảo, đem về hun trong phòng một chút để khử mùi mốc.”
Lục Nhụy không thể thay đổi được suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-vuong-doc-phi/457424/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.