Tiến vào nhà, bên trong cũng khá sạch sẽ, nhưng vì nhiều năm không có người ở nên cây cối um tùm, lại gần hồ sen ở vườn sau nên độ ẩm khá cao, tỏa ra mùi mốc nhàn nhạt. Nhìn khu nhà trước mắt, quả nhiên là Lí Ngọc Cầm rất hận nàng, nhưng ngại còn Âu Dương Hạo nên không thể hạ sát thủ với nàng, những ngày sau này chắc chắn sẽ không nhàm chán. “Lục Nhụy, gϊếŧ chết bọn họ thật là quá dễ dàng, nhưng gϊếŧ người cũng không thể giải quyết hết mọi chuyện, gần đây nhàn rỗi nhàm chán, chơi một chút cũng không ngại.” Kiếp trước nàng rất thích xem những bộ phim về cung đấu và trạch đấu trên ti vi, trọng sinh một lần, có thể tự trải nghiệm một phen, coi như không phí công trọng sinh, đúng là nàng có chút hứng thú với những tranh đấu kiểu này. “Nhưng mà, tiểu thư, nơi này đã lâu không có ai ở, trong phòng toàn mùi mốc, làm sao mà ở được chứ?” Mặc dù Vô Thanh cốc không xa hoa, nhưng môi trường xinh đẹp, một năm bốn mùa đều có hoa mai nở rộ, khác nơi này một trời một vực. “Hoàn cảnh thanh tĩnh, không có ai quấy rầy, không phải tốt lắm sao?” Âu Dương Thiển Thiển cẩn thận nhìn cả khu nhà, trong vườn cây cối um tùm, có rất nhiều loài cây quý hiếm, nàng thích một nơi như Khóa Xuân các hơn những nơi rực rỡ khác. “Được rồi, tiểu thư thích là được rồi, muội ra bên ngoài mua ít ngải thảo, đem về hun trong phòng một chút để khử mùi mốc.” Lục Nhụy không thể thay đổi được suy nghĩ của Âu Dương Thiển Thiển nên chấp nhận nghĩ cách khử mùi mốc để ở lại đây. “Vất vả rồi.” Âu Dương Thiển Thiển cười nói. Lục Nhụy không thể làm gì hơn, đành nghe lời Âu Dương Thiển Thiển, lẻn qua cửa sau, nhảy ra khỏi Tướng phủ, Âu Dương Thiển Thiển đi xung quanh một vòng, xem xét mọi thứ trong vườn. = = = = = = = = đừng để ý đến ta = = = = = = = Sau khi Âu Dương Hạo rời khỏi nhà chính, Lí Ngọc Cầm dẫn Âu Dương Tuyết về Liên Ảnh các là chỗ ở của Âu Dương Tuyết, sau khi vào khuê phòng, Lí Ngọc Cầm lập tức cho các nha hoàn lui ra ngoài. “Mẫu thân, rốt cục phụ thân muốn làm gì, sao đúng lúc này lại đón Âu Dương Thiển Thiển về, chẳng lẽ phụ thân muốn bỏ rơi con sao?” Âu Dương Tuyết lớn tiếng nói. Từ nhỏ Âu Dương Hạo đã bồi dưỡng nàng, đơn giản là đợi một ngày kia nàng có thể bay lên cành cao, nhưng từ sau khi Thánh Thượng tứ hôn, Âu Dương Hạo đã không còn coi trọng nàng như trước nữa. “Tuyết Nhi, mẫu thân cũng không đoán được ý của phụ thân con.” Lí Ngọc Cầm bất đắc dĩ nói. Gả cho Âu Dương Hạo đã hơn hai mươi lăm năm, nhưng bà chưa bao giờ thực sự hiểu rõ về Âu Dương Hạo. Âu Dương Hạo chỉ có sự tôn trọng với bà, mà sự tôn trọng này chủ yếu là xuất phát từ phủ Hữu tướng, chứ không hề có chút tình cảm nam nữ nào. Nhìn thấy Âu Dương Thiển Thiển, bà ta lại nhớ tới Thượng Quan Dao, có lẽ Âu Dương Hạo chỉ từng thật lòng với một mình Thượng Quan Dao. Người ngoài chỉ biết hâm mộ bà vì Tả tướng không cưới thêm thϊếp thất, chỉ yêu thương một mình bà, nhưng nào có ai biết, bà cũng không hề giành được trái tim Âu Dương Hạo. “Mẫu thân, Âu Dương Thiển Thiển nhất định sẽ cướp mất địa vị của con. Con muốn trừ khử Âu Dương Thiển Thiển, mẫu thân hãy nghĩ cách nói với phụ thân, con không muốn lấy tên tàn phế Nam Cung Thương đó.” Khi không có người ngoài, Âu Dương Tuyết khôi phục bản tính tùy hứng và tàn nhẫn, nàng muốn trừ khử Âu Dương Thiển Thiển, đoạt lại tình yêu thương của Âu Dương Hạo. Nếu là năm năm trước, có lẽ nàng sẽ vui vẻ với hôn sự này. Nhưng năm năm trước, khi từ chiến trường trở về, Chiến Vương đã bị tập kích, liền thành tàn phế, có người nói trên chiến trường, Chiến Vương gϊếŧ người như ma, đây là báo ứng của hắn, hiện ở bên ngoài có đồn đại rằng phủ Chiến Vương đổi vô số nha hoàn tiểu tư, những người này đều chết trong tay Nam Cung Thương, người ngoài còn gọi hắn là Diêm Vương nữa. Huống chi hiện giờ, phần lớn binh quyền trong tay Chiến Vương đã lọt vào tay Thánh Thượng, phủ Chiến Vương chỉ còn là một cái thùng rỗng, sức khỏe của Chiến Vương ngày càng sa sút, không biết có thể sống thêm được bao lâu, nàng vào đó, chắc chắn là sẽ phải trở thành quả phụ, dựa vào cái gì mà nàng phải trở thành vật hi sinh trong cuộc hôn nhân này kia chứ? “Tuyết Nhi, mẫu thân sẽ nghĩ cách, con không được tự ý ra tay.” Bà còn chưa nắm chắc được ý đồ của Âu Dương Hạo thì không dám ra tay. “Mẫu thân, người cứ làm thế này, lần nào cũng ngăn cản con, Thánh Thượng tứ hôn đã được nửa tháng rồi, người đều luôn nói vậy. Con mà gả cho tên tàn phế Nam Cung Thương đó thì người được lợi lộc gì, có khi còn chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn ai.” Âu Dương Tuyết khóc lóc om sòm. “Tuyết Nhi, mẫu thân đã dạy con thế nào, lễ nghi để ở đâu rồi?” Thấy Âu Dương Tuyết khóc lóc om sòm, Lí Ngọc Cầm lạnh mặt, lớn tiếng nói. “Mẫu thân, là Tuyết Nhi sai rồi, nhưng nếu phải gả cho tên tàn phế Nam Cung Thương đó thì con thà tự vẫn còn hơn.” Âu Dương Tuyết hạ quyết tâm, có chết cũng không bằng lòng gả cho Nam Cung Thương. “Được rồi, mẫu thân biết rồi, ngày mai đại ca con sẽ trở về, chờ đại ca con về thì ta sẽ bàn bạc với nó một chút.” Lí Ngọc Cầm luôn vô cùng phóng túng với Âu Dương Tuyết mà bà đã luôn yêu thương từ nhỏ. “Thật sao, mẫu thân?” Âu Dương Tuyết lập tức hớn hở, ôm Lí Ngọc Cầm bắt đầu làm nũng. “Thật mà, mẫu thân cũng không muốn gả con cho Chiến Vương, tất nhiên sẽ nghĩ cách ngăn cản, con cứ làm tốt Đại tiểu thư của con là được, những việc khác, mẫu thân sẽ nghĩ cách.” Nếu là ngày xưa, thánh chỉ này bà cầu còn không được, nhưng hôm nay, Nam Cung Thương đã là người bước một chân vào trong quan tài rồi, làm sao xứng với nữ nhi của bà kia chứ. “Vẫn là mẫu thân tốt với con nhất.” Không ngờ cuộc nói chuyện của hai người đã bị người ta nghe thấy hết. = = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = “Tiểu thư.” Một bóng người tới gần Âu Dương Thiển Thiển, hơi nhún gối hành lễ ân cần thăm hỏi, giọng nói rất nhỏ, sợ quấy rầy người đang ngẩn ra ngắm nhìn cây cối trong vườn. “Sơ Tình, muội đã đến rồi, đứng lên đi, đã nói với muội bao nhiêu lần rồi, muội không nên hơi một tí là hành đại lễ như thế.” Sơ Tình vốn là người có dòng dõi thư hương, đáng tiếc mẫu thân lại là thϊếp thất, nàng lại là nữ, không được phụ thân yêu thương, thậm chí mẫu thân còn chẳng quan tâm gì đến nàng, để mặc nàng bị đích nữ trong nhà hãm hại. Nếu không có Âu Dương Thiển Thiển hóa thân thành công tử Ngọc Địch cứu giúp, thì e là đã mất mạng từ lâu. Sau khi đi theo Âu Dương Thiển Thiển, nàng liền buông bỏ thân phận cũ, Âu Dương Thiển Thiển ban cho nàng cái tên Sơ Tình, ngụ ý sau cơn mưa trời lại sáng. Ở bên Âu Dương Thiển Thiển ba năm, nhưng vẫn không đổi được tật xấu hành lễ theo quy củ này. “Tiểu thư, chủ tớ có khác biệt.” Có thể được Âu Dương Thiển Thiển cứu giúp, đã là phúc phận mà nàng tu luyện nhiều năm, có thể ở bên Âu Dương Thiển Thiển, nàng cầu còn không được, nên không dám lơ là, huống chi nàng còn vô cùng trung thành với Âu Dương Thiển Thiển. “Được rồi, tùy muội vậy. Sơ Tình, trước kia muội cũng là nữ nhi nhà giàu, quen thuộc những việc trong trạch viện, ngày mai ta sẽ nghĩ cách đưa muội vào phủ, muội có bằng lòng đi theo bên ta không?” Dù nàng đã xem rất nhiều tiểu thuyết và phim về cung đấu, nhưng dù sao cũng khác với hiện thực, có Sơ Tình ở bên cạnh, tất nhiên là có thể bớt đi không ít việc. “Đa tạ tiểu thư, Sơ Tình nhất định sẽ hầu hạ tiểu thư thật tốt.” Sơ Tình tươi cười, giống như tia nắng sớm sau cơn mưa, rực rỡ chói mắt, dung nhan tú lệ, khí chất tao nhã, nhất cử nhất động đều vô cùng quyến rũ, hoàn toàn không thua gì tiểu thư khuê các. “Hãy che giấu dung mạo đi một chút.” Âu Dương Thiển Thiển liếc mắt nhìn dung nhan thanh lệ thoát tục của Sơ Tình một cái, lập tức nói. Ở thời cổ đại này, dáng vẻ xinh đẹp quá cũng là một cái tội. “Vâng, tiểu thư.” Sơ Tình vô cùng vui vẻ, đã hai năm nàng không được ở bên Âu Dương Thiển Thiển, giờ được ở bên, tất nhiên là nàng cầu còn không được. “Tiểu thư, muội vừa mới đi ngang qua Liên Ảnh các, nghe được câu chuyện giữa Âu Dương Tuyết và Lí Ngọc Cầm, có khả năng là bọn họ sẽ động thủ với tiểu thư. Tiểu thư có muốn muội đi xử lý bọn họ không?” Hai người đang nói chuyện thì Lục Nhụy đã tới gần, trong tay là hai túi đồ lớn, tức giận bất bình nói. “Muội có chắc là vừa rồi không ra tay không?” Âu Dương Thiển Thiển hiểu rõ tình tình của Lục Nhụy, thuở nhỏ được quản gia của Quỷ Cốc Tử cứu, trước khi nàng vào cốc thì chỉ có mỗi mình Lục Nhụy, tính tình rất hoang dã, chỉ có Âu Dương Thiển Thiển mới có thể khống chế được vài phần. “Không, muội phát hiện, trên nóc nhà có người, sợ bị người đó phát hiện thì tiểu thư sẽ gặp phiền toái.” Trời biết, nàng khắc chế bản thân không ra tay vất vả đến chừng nào? Hận không thể trực tiếp ra tay gϊếŧ chết hai người đó. “Người nào?” Lúc vào Tướng phủ, nàng đã cẩn thận nhìn qua những người đã gặp, trừ hộ viện ra thì không có ai có võ công cao cường. Có thể khiến Lục Nhụy cảnh giác, chứng tỏ đối phương không hề tầm thường. “Không biết, mặc áo trắng, võ công không tệ, muội sợ bị hắn phát hiện nên không nhìn lâu.” “Ừ, vậy là tốt rồi, tạm thời chớ gây thêm phiền toái. Ngày mai Sơ Tình sẽ vào phủ, đến lúc đó hai muội sẽ ở bên cạnh ta.” “Thật à? Sơ Tình, chúng ta có thể ở cùng nhau sao?” Lục Nhụy lập tức giữ chặt tay Sơ Tình, vui vẻ nói. “Ừ.” Trong lòng Sơ Tình rất cao hứng, nhưng rõ ràng là chưa quen thể hiện ra ngoài một cách nhiệt tình như Lục Nhụy, ngại ngùng trả lời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]