Vũ Văn Nghiêu cảm thấy may mắn nhất cuộc đời mình là gặp được Tiểu bạch si Mặc Giác, nhưng không may nhất cũng là gặp được Mặc Giác đại ngu ngốc này.
Sinh tại phú gia, tuy từ bé Vũ Văn Nghiêu đã tang phụ tang mẫu, nhưng vẫn có thúc thúc rất thương y, quan hệ với các đường huynh đệ cũng không tồi, nhưng thiên tính lạnh lùng nên y không am hiểu cách biểu đạt tình cảm.
Lúc sáu tuổi theo sư phụ học võ mà rời nhà, tuy sư phụ có chút cổ quái nhưng rất nghiêm túc dạy y, cho nên y cũng bao dung khuyết điểm nho nhỏ của sư phụ là luôn lôi kéo mình đuổi theo một nam nhân lôi thôi thích đi dạo kỹ viễn. Khi đó y vẫn không nghĩ ra, vì sao sư phụ đầy tà khí của y, nói diện mạo có diện mạo, nói võ công có võ công, lại chấp nhất một nam nhân ham mê tửu sắc như thế. Thẳng đến khi gặp được Mặc Giác, y mới hiểu được, vì yêu nên không thể buông tay, dù đối phương kém cỏi thế nào cũng có thể bao dung.
Có đôi khi y nghĩ, nếu lúc trước y không nghe thúc thúc khuyên bảo mà tiến cung làm thị vệ, có phải sẽ không gặp nhân nhi khiến y luôn đau đầu này? Nếu y không gặp được Mặc Giác, y có thể giống đường ca, thú thê tử xinh đẹp, sinh hài tử đáng yêu, sống một cuộc sống bình thường? Mà gặp được Mặc Giác, y có hối hận không?
Đáp án là không! Nếu không gặp được Mặc Giác, y sẽ không biết cái gì là yêu, sẽ không biết cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-uyen/1582080/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.