Lúc tỉnh lại, sắc trời đã lần thứ hai trở tối.
Được Mặc Trầm Vân giúp tắm rửa xong, Mặc Minh Uyên lười nhác tựa vào thành giường, ăn từng thìa cháo nam nhân đưa đến bên miệng, “Sao không thấy Đồng Vô Vũ?” Nhớ tới người một ngày không gặp, hắn thuận miệng hỏi.
“Buổi chiều Lâm Phong quốc chủ phái người đến, mời chúng ta vào cung nói chuyện. Phụ thân nghĩ thân thể Uyên nhi không thoải mái, không đi lại thì tốt hơn, nên bảo Đồng Vô Vũ đến gặp hắn. Dù sao, Đồng Vô Vũ đều rõ ràng kế hoạch của Uyên nhi, không phải ư?” Mặc Trầm Vân vô tội cười nói.
Quả nhiên y để ý chuyện hắn nói toàn bộ kế hoạch cho Đồng Vô Vũ, mà không hề nói với y? Mặc Minh Uyên im lặng.
Không nói cho Mặc Trầm Vân là do lười nói, với sự khôn khéo của y, chỉ cần cho y một chút tin tức y liền đoán ra toàn bộ kế hoạch, hắn cần gì phải làm điều thừa! Đương nhiên, Mặc Trầm Vân cũng biết thế, nhưng trong lòng vẫn không quá vui vẻ. Đối với Uyên nhi, y luyến tiếc, nhưng đối với Đồng Vô Vũ, y không quan tâm.
“Uyên nhi, cùng phụ thân bỏ trốn được không?” Mặc Trầm Vân đột nhiên nói lời kinh người.
Khẽ nhếch mi, Mặc Minh Uyên nhìn về phía nam nhân đang cười đến xuân hoa rực rỡ.
“Dù sao chính sự của Thiên Khải ta và ngươi đã sớm an bài người xử lý tốt, minh thư Đồng Vô Vũ sẽ đưa về. Uyên nhi cùng phụ thân dạo chơi tứ phương thôi!” Buông bát không, Mặc Trầm Vân tiến lên, ôm hắn vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-uyen/1582075/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.