Lâm Phong ở cực nam của đại lục, thủ đô Nhã Tụ.
Hành trình lần này là hai người lén quyết định, nên người biết không nhiều lắm, đi theo cũng chỉ có Đồng Vô Vũ, vì giữ bí mật, bọn họ sử dụng mã xa đi đường. Ba người với nhau, Mặc Trầm Vân dung mạo tuyệt thế hiển nhiên không đánh xe, trừ phi bọn họ muốn đưa tới một đống hoa si thảo si, sau đó toàn bộ đại lục đều biết hành tung của họ — thật ra, không phải không có nam nhân dung mạo mỹ lệ như vậy, nhưng khí chất Mặc Trầm Vân người khác bắt chước không được; mà Mặc Minh Uyên? Ngươi chờ mong người này đánh xe không bằng ảo tưởng con ngựa bỗng nhiên biết đường mà tự hành động; cho nên, loại trừ phụ tử Mặc gia, người duy nhất còn lại là Đồng Vô Vũ đành phải nhận trọng trách, may mắn, hắn là người có thể nói chuyện với động vật, dù không biết đánh xe cũng chẳng sao, chỉ cần hướng dẫn đường cho con ngựa là được rồi.
Hơn một tháng đi đường, cuối cùng ba người Mặc Trầm Vân cũng tới nơi.
Sau khi tới Nhã Tụ, chuyện đầu tiên Mặc Minh Uyên làm chính là ngã vào giường của khách *** ngủ một ngày một đêm. Dù sao, bên Thiên Khải có người hắn an bài quản lý, hắn không vội.
Đợi Mặc Minh Uyên nghỉ ngơi tốt, đã là ngày thứ ba bọn hắn đến Lâm Phong.
Trong khách phòng, Mặc Minh Uyên nhìn nam nhân có năm, sáu phần giống mình, đang nở nụ cười thanh thiển nhu hòa, khí chất xuất trần thoát tục, im lặng khiêu mi. Đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-uyen/1582072/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.