Tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trên mã xa lay động, được Mặc Trầm Vân ôm vào lòng. Muốn chỉnh thắt lưng, lại đau nhức không thể động đậy, chỉ có thể miễn cưỡng nằm trong lòng nam nhân. “Lúc nào?” Nhíu mày, vì thanh âm khàn khàn của mình. “Vừa qua ngọ, đói bụng không?” Săn sóc nhu ấn vòng eo thiếu niên, Mặc Trầm Vân cười nói. “Ân!” Mặc Minh Uyên ngáp một cái, chậm rì rì gật đầu. Mặc Trầm Vân mỉm cười lấy điểm tâm đặt trên đĩa tinh xảo bên cạnh, “Tạm thời chỉ có cái này, ăn trước lót dạ, một canh giờ nữa sẽ vào phạm vi Thiên Khải. Nơi đó có trấn nhỏ tên là ‘Toa Hốt’, trong trấn nổi danh nhất là chúc, Uyên nhi phải chịu chút.” Chúc a? Bĩu môi, Mặc Minh Uyên bất đắc dĩ nói: “Đã biết!” Tình huống hiện tại của hắn quả thật chỉ thích hợp ăn thức ăn lỏng! Phía dưới quả nhiên khó chịu, nhưng….. Phía trên lại quá mệt mỏi, nằm phía nào cũng không thích hợp với hắn. Bởi vì bụng thật đói, một mâm điểm tâm rất nhanh bị giải quyết hết. Ăn xong, Mặc Minh Uyên dùng khăn lau tay, hỏi: “Ngươi nói, Hạ Hồi Khâm có đến Thiên Khải nữa không?” Dù sao, hai tâm phúc của y đều ở trong tay bọn họ. “Uyên nhi rất muốn gặp lại y?” Mặc Trầm Vân tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, phượng mâu xẹt qua một tia u ám không thể nhận thấy. Mẫn cảm khiêu mi, Mặc Minh Uyên ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của nam nhân, môi mỏng khẽ cong lên, hiện ra vài phần hứng thú, “Trước kia, ta lại có thể không phát hiện……” Hoặc là nói, hắn bị thái độ của Mặc Trầm Vân làm nhầm lẫn. “Uyên nhi muốn nói cái gì?” Mặc Trầm Vân khí định thần nhàn lấy một túi nước, mở ra, đưa cho Mặc Minh Uyên, khẩu khí lại ẩn ẩn ý cười. “…… Trước kia ngươi nhận thức Hạ Hồi Khâm!” Khẩu khí khẳng định. “Nói như thế nào?” Uống miếng nước nhuận nhuận hầu, Mặc Minh Uyên lười biếng xoay người, tìm tư thế thoải mái tựa vào lòng Mặc Trầm Vân, “Lần trước ta sinh bệnh, ta từng nói với ngươi, ta thấy Hạ Hồi Khâm, mà ngươi lập tức không vui vẻ phỏng đoán ta khác thường là vì thấy Hạ Hồi Khâm. Lúc ấy, ta nghĩ ngươi ghen. Hiện giờ nghĩ đến, ý tưởng này quá mức vô căn cứ. Ngươi, không phải người dễ dàng ghen như vậy. Liên hệ thái độ vừa rồi của ngươi, chắc chắn ngươi biết hắn, hơn nữa từng có khúc mắc.” Chậm rãi nói ra phỏng đoán của mình. “Ha hả……” Mặc Trầm Vân cúi đầu bật cười, “Không hổ là Uyên nhi của phụ thân! Uyên nhi đoán đúng, mặc dù không thể nói nhận thức, nhưng phụ thân và Hạ Sư vương xác thực có chút ân oán.” Tuy không muốn nhắc tới nam nhân kia, nhưng nghĩ nói ra lời này cho nhân nhi thông minh thuộc về mình, cảm giác không thoải mái đều có thể triệt tiêu. “Nói nghe một chút.” Nếu y thừa nhận liền tỏ vẻ có thể nói cho hắn, Mặc Minh Uyên thực chắc chắc. Hắn và Mặc Trầm Vân không cần giấu diếm. Hai người là ái nhân. Mặc Trầm Vân tin tưởng năng lực của hắn, sẽ không vì hắn ở dưới thân y mà xem hắn như nữ nhân, bị đặt vào vị trí người cần bảo vệ; hắn cũng không vì mình là người phía dưới mà xem mình là kẻ yếu, trốn sau lưng y. Nếu thật sự biến thành như vậy, hai người cũng không bên nhau. “Hảo, Uyên nhi muốn biết, hiển nhiên phụ thân sẽ không giấu diếm. Phụ thân và Hạ Sư vương quen biết bảy năm trước, khi đó Vương huynh còn sống. Năm ấy Hạ Sư vương lên ngôi, Thiên Khải phái sứ thần đến chúc mừng, mà sứ thần là Vệ Viêm.” Lãm nhân nhi vào lòng, Mặc Trầm Vân dùng thanh âm tao nhã không nhanh không chậm kể rõ chuyện năm đó, “Vệ Viêm là thái phó của thái tử kiêm Đại Hồng Lư, nhưng tính tình Vệ Viêm ôn nhuận nhĩ nhã, thật không thích hợp đi sứ, nên ta liền dịch dung xen lẫn trong đoàn sứ giả, đề phòng vạn nhất.” “Quả nhiên là thanh mai trúc mã, phụ thân rất che chở Vệ thái phó.” Mặc Minh Uyên thản nhiên nói. Cũng khó trách Hàn Cảnh Hạo đố kị với y. Mặt Mặc Trầm Vân tràn ngập ý cười: “Uyên nhi hiếm khi gọi ta một tiếng phụ thân nha!” Nhu tình hôn lên môi thiếu niên, tóc mai chạm vào nhau, thấp giọng hỏi: “Uyên nhi của phụ thân đang ghen tị?” Mặc Minh Uyên vội vàng bình phục hơi thở hỗn loạn, làm sao có thời giờ trả lời y. Nếu không trả lời, Mặc Trầm Vân hiển nhiên cho rằng phản ứng của hắn là cam chịu. Vui vẻ cười nói: “Tới Hạ Sư, tấn kiến tân vương, gửi lời chúc mừng của Thiên Khải vương, hết thảy đều thuận lợi. Nhưng chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra trong yến hội. Vệ Viêm qua tuổi ba mươi chưa thú thê, dung mạo lại thanh lệ, nhìn rất dễ ức hiếp, cho nên sứ giả của quốc gia hảo nam phong liền thừa dịp Vệ Viêm ra ngoài điện thông khí mà âm thầm đi theo, ý đồ gây rối.” Mặc Minh Uyên híp mắt: thật to gan a! “Khi đó ta giả trang thành thân phận thấp kém không thể tiến cung nên không biết, cũng không có cách hỗ trợ, mà người lúc ấy cứu hắn là thiếu niên chưa cập quan, đảm nhiệm bảo vệ sứ giả – Hàn Cảnh Hạo.” Hướng Mặc Minh Uyên mỉm cười. “Cho nên, vì Hàn tướng quân anh hùng cứu mỹ nhân, Vệ thái phó liền phương tâm ám hứa?” Sẽ không buồn nôn vậy chứ! Mặc Minh Uyên hắc tuyến. “Đúng vậy! Chính là như thế. Vệ Viêm được ta che chở từ nhỏ, tính tình kỳ thật không khác Giác nhi, rất đơn thuần. Vì được Hàn tướng quân cứu giúp, mặc dù hắn không tới mức lập tức liền yêu thượng y, nhưng sau đó hắn đặc biệt lưu ý đến y, mà kết quả là lâu ngày sinh tình.” Sao Mặc Trầm Vân lại nhìn không ra tâm tư của Mặc Minh Uyên, hiểu ý cười, nói tiếp: “Vẫn nói vấn đề chính a! Vệ Viêm được cứu, cũng không đem chuyện nháo đại, cho nên người biết không nhiều, trừ bỏ Hàn tướng quân, vị sứ giả bị Hàn tướng quân chặt đứt cánh tay trái, cũng chỉ có ta được Vệ Viêm kể lại. Vốn chuyện kết thúc như vậy cũng không sai, nhưng sứ giả kia là hoàng tử của một quốc gia không nhỏ, kiêu ngạo ương ngạnh, chạy đến trước mặt Hạ Sư vương cáo trạng, nói Vệ Viêm câu dẫn hắn rồi chỉ thị thuộc hạ chặt đứt tay hắn, muốn Hạ Sư vương làm chủ.” Mặc Minh Uyên không truy vấn, kỳ thật hắn có thể đoán ra chuyện tiếp theo. “Chuyện tiếp theo, thông minh như Uyên nhi chắc chắn đoán dược. Hạ Sư vương khôn khéo, tự nhiên biết rõ nội tình, hắn dễ dàng vạch trần bộ mặt thực của sứ giả kia. Nhưng nếu chỉ như vậy, thì có thể xem hắn là quân chủ hiền đức, hoặc được phụ thân tôn kính, ngược lại, lúc hắn xử trí tên sứ giả kia xong còn trắng trợn châm chọc Thiên Khải không có người nên phái một sứ giả như tiểu quan đi sứ. Tuy lời hắn nói mịt mờ, phụ thân vẫn nghe ra ẩn ý!” Mặc Trầm Vân thu liễm nụ cười, trong mắt hiện lên chán ghét. Người cả đời y coi trọng, trừ bỏ thân nhân cũng chỉ có Vệ Viêm y xem như đệ đệ, Hạ Hồi Khâm lại dám vũ nhục Vệ Viêm, sao y không ghi hận hắn. Tuy không thể giết hắn, nhưng mấy năm nay y âm thầm ngáng chân Hạ Sư không ít. Cũng vì lần đó, y sắp xếp rất nhiều thám tử ở Hạ Sư, nhờ vậy tra ra quan hệ giữa La Diệp và Hạ Hồi Khâm. Tên kia quả nhiên là chủ nhân của cái miệng đê tiện. Nhìn Mặc Trầm Vân hiếm khi tức giận, Mặc Minh Uyên thầm nghĩ. “Uyên nhi hài lòng với lời giải thích của phụ thân không?” Nở nụ cười như mộc xuân phong, Mặc Trầm Vân cúi đầu hỏi. “. . . . . .” Mặc Minh Uyên khiêu mi, bỗng nhiên nói sang chuyện khác: “La Diệp đâu? Ngươi xử trí hắn thế nào?” “Uyên nhi quan tâm hắn như vậy, phụ thân sẽ ghen.” Cười tủm tỉm, hoàn toàn không nhìn ra y đang ghen. Nhàm chán! Mặc Minh Uyên ngáp một cái, “Ngươi không muốn nói thì thôi.” Hắn chỉ tiện hỏi, hắn cũng chẳng quan tâm kẻ thật đáng thương hại kia. Hiểu suy nghĩ của hắn, Mặc Trầm Vân nói, “La Diệp đã chết, lúc Gia Tiếp vương biết được hắn và Hạ Sư cấu kết, liền xử tử.” “Thật sao. . . . . .” Như vậy cũng tốt, đối với La Diệp mà nói, sống không bằng chết. “Uyên nhi mệt mỏi?” Gạt mái tóc đen ngăn trở tầm mắt, Mặc Trầm Vân thân thiết đhỏi, “Mệt mỏi liền ngủ một lát! Tới nơi phụ thân sẽ gọi ngươi.” “Ân, cũng được.” ***** Ba ngày sau, phụ tử Mặc Trầm Vân về tới kinh thành Thiên Khải, vừa vặn qua kì khoa cử. Tuy không phải quan khảo thí, nhưng hai người lại phải thay thế Mặc Giác phê duyệt bài thi. “Nếu đánh nhau, còn tổ chức khoa cử làm gì? Cứ gác lại sau là được mà.” Liệt Phượng Nhi ngồi bên cạnh nhìn mấy người thẩm duyệt bài thi, nhàm chán nói. Ti Hằng ngẩng đầu mỉm cười với nàng: “Phượng Nhi cảm thấy nhàm chán?” “Ân!” Liệt Phượng Nhi thành thật gật đầu. “Vậy nàng về phủ trước đi! Không cần ở đây.” Hắn nói. Lúc Mặc Minh Uyên gửi Liệt Phượng Nhi ở phủ Thừa tướng, Ti Hằng và nữ hài tử này không biết xem nhau thuận mắt thế nào. Trước đó vài ngày, Ti Hằng không biết giới tính thật của Liệt Phượng Nhi cũng không để ý phụ mẫu muốn ôm tôn tử ngăn cản, cùng nàng thành thân. Thẳng đến khi động phòng mới phát hiện thê tử tưởng là mỹ thiếu niên cư nhiên là thiếu nữ khuynh thành, ngày hôm sau mang theo phu nhân quay về tướng quân phủ thỉnh an phụ mẫu, nhận không ít chê cười. Đối với việc hai người này bên nhau, Mặc Minh Uyên không có gì ý kiến: Ti Hằng cá tính ổn trọng, lược hiển mạnh mẽ, cùng Liệt Phượng Nhi thông minh, xứng đôi. Nhưng thật ra Mặc Trầm Vân không có giao tình với Liệt Phượng Nhi biết được hai người thành thân liền biểu hiện quan tâm ngoài dự đoán của mọi người, thậm chí lấy danh nghĩa nương gia tặng một đống hồi môn. Hành động này khiến Liệt Phượng Nhi mờ mịt. “Vậy được rồi! Ta đến Thiên Sơn Hạo Nguyệt lâu, Hằng, ngươi sớm trở về nga!” Liệt Phượng Nhi thản nhiên cười, quyến rũ thiên thành. Thiên Sơn Hạo Nguyệt lâu đã được Mặc Minh Uyên tặng cho nàng. “Ta đã biết!” Ti Hằng cười đến hạnh phúc. “Đúng rồi Phượng Nhi, ngươi thuận tiện đến phòng chữ thiên của khách *** Như Ý!” Mặc Minh Uyên ngẩng đầu từ đống bài thi, mỉm cười nói: “Nơi đó có hạ lễ ta tặng ngươi.” “…… Hảo!” Liệt Phượng Nhi sợ run một chút, mang theo đầy bụng hiếu kỳ rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]