Trời tờ mờ sáng, Mặc Trầm Vân mới rời khỏi phòng Mặc Minh Uyên, trở về phòng mình thay y phục, chuẩn bị vào triều. Mà Mặc Minh Uyên hiển nhiên là thừa dịp bệnh, nằm trên giường không dậy — tuy rằng chút bệnh nhỏ của hắn sớm được Bích Tuyết hoàn chữa khỏi.
Trong lòng là Mặc nhi không biết từ đâu chui ra (Chính là con mèo nhỏ kia),Mặc Minh Uyên có chút nghi hoặc: khoảng thời gian trước không hề thấy nó, không biết chạy đi đâu?
Nếu Mặc nhi có thể nói, chắc chắn sẽ ủy khuất phản bác: ngẫu đâu có chạy loạn! Rõ ràng là mỹ nhân chủ nhân vô lương vì bất mãn ngẫu có thể cùng ngủ với tiểu chủ nhân mỗi đêm, nên đem ngẫu đến sài phòng. Nếu không phải người hầu bất cẩn, ngẫu còn chưa ra được! 555555. . . . . . Ngẫu hảo đáng thương! Ngẫu muốn giường ấm áp a!
Nhưng thực đáng tiếc, Mặc nhi không biết nói tiếng người, mà Mặc Minh Uyên cũng không hiểu thú ngữ, cho nên, oan khuất của nó chỉ có thể trầm xuống đáy biển.
*****
Bên kia, Mặc Trầm Vân hoàn toàn không mệt mỏi vì một đêm thức trắng, tinh thần vẫn sáng láng như trước, tiến cung.
Vẫn nhàm chán lâm triều, nhưng nam nhân cười đến thanh tuyệt thoát tục lại khiến người ta phát giác, tâm trạng hôm nay của y rất tốt.
Ti Hằng, Vệ Viêm đứng sau Mặc Trầm Vân, kỳ quái nhìn nam nhân, không hẹn mà cùng nghĩ: đã xảy ra chuyện gì tốt sao? Vương gia rất ít khi biểu lộ tâm tình ra ngoài.
Ngồi ở vương tọa trên đại điện, Mặc Giác cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-uyen/1582054/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.