Ngủ trưa tỉnh lại, mưa chẳng những không ngừng, ngược lại càng có xu thế lớn hơn. Mặc Minh Uyên nằm trên giường không muốn xuống, con ngươi trong suốt lại thâm thúy có chút đăm chiêu nhìn ngoài cửa sổ.
Tuy Mặc Minh Uyên ngủ đã lâu, nhưng thanh y bằng lụa vẫn không một tia nếp uốn, mềm mại trải trên giường lớn màu trắng, tóc đen tản ra. Ba màu sắc thuần túy bất đồng, tạo thành hình ảnh khiến kẻ khác kinh diễm vạn phần.
Mới vào phòng, Mặc Trầm Vân thấy một màn làm tâm linh y dao động như vậy.
“. . . . . . Về khi nào?” Mặc Minh Uyên thấy y đã đến, chậm rãi ngồi dậy, cột lại mái tóc dài, thờ ơ hỏi.
Âm thầm thở dài, nam nhân tao nhã bước đến bên giường, cúi đầu cười nói: “Thế nào, Uyên nhi nhớ phụ thân?”
Hơi thở ấm áp phả lên mặt, khiến người ta xấu hổ mặt đỏ tai hồng, Mặc Minh Uyên không né tránh như trước đây, chỉ hữu khí vô lực nói: “Không có.”
Mỉm cười, Mặc Trầm Vân ngồi xuống, ôm thiếu niên ngồi trên đùi của mình, tay trắng nõn như ngọc nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nhân nhi trong lòng, ghé vào tai hắn: “Uyên nhi thực không có tinh thần a!”
Tuy bình thường cũng rất không có tinh thần, nhưng hiện tại càng nghiêm trọng.
“Có lẽ bị cảm. . . . . .” Hắn không chắc chắn. Bất quá, không có hiện tượng đau đầu.
“Cảm?” Hứng thú lặp lại từ ngữ mới.
“Là nhiễm phong hàn, tà phong nhập thể.” Thản nhiên giải thích một câu.
“Phụ thân gọi đại phu đến!” Nói xong buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-uyen/1582052/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.