Bị ép đi theo Mặc Trầm Vân lên mã xa, hai người ngồi xuống, Mặc Trầm Vân liền phân phó Đức thúc đánh xe hồi phủ.
“Uyên nhi!”
“Gì?” Hữu khí vô lực đáp lại.
“Chuyện người thừa kế của Giác nhi, ta đã tìm được cách giải quyết, cho nên, không cần ngươi ‘hỗ trợ’.” Gắt gao ôm Mặc Minh Uyên vào lòng, nam nhân tựa trên vai thiếu niên, ngữ khí dịu dàng mang theo bình tĩnh trước cơn bão táp.
Giải quyết? Sẽ không phải . . . . . Khóe miệng Mặc Minh Uyên co rút.
Hắn nhớ tới nam nam sinh tử trong miệng đám đồng nghiệp nữ! Chả lẽ người này tìm được phương pháp làm nam nhân sinh con? Nếu là người khác, chắc chắn hắn không tin, nhưng đổi thành nam nhân này, hắn từng nói, dù nam nhân này nói y có thể sinh tiểu hài tử hắn cũng không giật mình.
Mà, quả nhiên y mưu tính sâu xa, đã sớm nghĩ vấn đề người thừa kế. Dù Mặc Minh Uyên cũng không thể không bội phục “Phụ vương” này.
“Còn nữa, phụ thân không thích Uyên nhi gọi ta ‘phụ vương’ đâu. Cho nên, nếu lần sau để phụ vương nghe được Uyên nhi gọi phụ thân là ‘phụ vương’, phụ thân sẽ ở trước mặt mọi người. . . . . . Hôn ngươi!” Nụ hôn rơi xuống chiếc gáy trắng nõn của thiếu niên.
Bởi vì hai tay bị trụ, Mặc Minh Uyên không thể động đậy, chỉ có thể tùy ý Mặc Trầm Vân bài bố.
Không thể không nói, thói quen thực đáng sợ. Vốn bị Mặc Trầm Vân hôn một chút, Mặc Minh Uyên liền mặt đỏ tới mang tai, nhưng qua mấy ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-uyen/1582050/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.