Trở lại vương phủ, đã là lúc lên đèn.
Mặc Trầm Vân ôm một hắc miêu mắt màu hổ phách ngồi ngay ngắn trên ghế trong chính sảnh, mỉm cười với Mặc Minh Uyên đang đi tới, ôn nhã như nguyệt: “Uyên nhi đã trở lại!”
Làm bộ như không có nghe thấy cách xưng hô khiến mình nổi da gà, gật gật đầu, nhìn hắc miêu mắt màu hổ phách trên đùi nam nhân, nghi hoặc mở miệng: “Con mèo này. . . . . .” Thực quen mắt.
“Uyên nhi đã quên, Tân Nhạc thành.” Mặc Trầm Vân hảo tâm nhắc nhở.
Hóa ra là con mèo giúp hắn điều tra tội phạm! Nhưng. . . . . .”Sao nó ở đây?” Đừng nói với hắn, là nó tự mình chạy tới.
“Là ta bảo Uông đại nhân phái người đưa tới.”
“Vì sao?”
“Uyên nhi không thấy con mèo này thực đáng yêu sao?” Đáng yêu giống người nào đó. Mặc Trầm Vân cười đến ý vị thâm trường nhìn thanh sam thiếu niên đang tỏ vẻ khó hiểu.
Chỉ là con mèo thôi, đáng yêu chỗ nào? Nghĩ thì nghĩ, hắn cũng lười phản bác.
“Uyên nhi dùng cơm chưa?” Nở nụ cười như thanh phong lãng nguyệt, Mặc Trầm Vân chuyển đề tài.
“Đã ăn bên ngoài!” Bị Kha Đan kéo tới tửu lâu.
“Đã ăn ư. . . . . . Vậy cũng không sao, ta chưa, Uyên nhi cùng ăn với ta.” Buông mèo con, nam nhân đi vài bước tới trước mặt Mặc Minh Uyên, cười đến ôn hòa, động tác lại cường thế không để người cự tuyệt, cầm tay Mặc Minh Uyên, kéo hắn ra khỏi chính sảnh.
Vì sao hắn phải bồi y dùng cơm chứ? Rất muốn rống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-uyen/1582041/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.