Dàn xếp tốt Liệt Phượng Nhi, Mặc Minh Uyên trở lại phòng của mình, tắm rửa một cái, ăn bữa tối, sau đó liền nằm xuống nghỉ ngơi.
Học Mặc nào đó thực thích ngủ, điểm ấy mọi người đều biết; nhưng hắn cũng rất dễ tỉnh, biết điểm ấy lại rất ít người. Nếu muốn hỏi nguyên nhân, đại khái là vì hắn bị đánh thức cũng không mở mắt! Khả năng giả bộ ngủ có thể so với trình độ ngủ của hắn.
Cho nên, lúc người nào đó tiến vào phòng hắn, hắn liền tỉnh lại —— tuy rằng tiếng bước chân của người nhẹ như không, tiếng hít thở cũng thực mỏng manh, nhưng hắn biết có người xâm nhập địa bàn của hắn.
Không mở mắt, tần suất hô hấp không hề thay đổi.
Cảm giác được người đi đến, “Khách nhân” ngồi xuống bên giường. Cũng không có hành động gì khác, chỉ lẳng lặng ngồi.
Bởi vì tiếp xúc gần, Mặc Minh Uyên có thể ngửi được hương lan thanh nhã của người tới. Hương vị này, hắn chỉ ngửi được từ một người. . . . . .
“Phụ vương” của hắn!
Người này, khuya khoắt không ngủ, chạy đến phòng hắn làm gì? Người nào đó tiếp tục giả bộ ngủ, buồn bực nghĩ. Chẳng lẽ y không biết quấy nhiễu giấc ngủ người khác sẽ bị ngựa đá sao?
“. . . . . . Rốt cuộc ngươi là ai?” Thanh âm từ tính dễ nghe đột ngột vang lên bên tai.
Mặc Minh Uyên cả kinh, suýt nữa lộ ra sơ hở: y phát hiện?
“Ngươi không phải Minh Uyên, ta biết. Có lẽ chính ngươi cũng không phát giác, ngươi căn bản vô tình sắm vai ‘Mặc Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-uyen/1582038/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.