Thanh âm không lớn không nhỏ, lại đủ để những người ở đây nghe rõ. Đương nhiên, cũng chính là Hạ Sư tướng quân Tập Vi.
Lúc này Tập Vi mới chú ý tướng mạo hai người. Hắn không biết Mặc Minh Uyên, nhưng sẽ không quên dung mạo của Trần vương Mặc Trầm Vân. Chỉ cần không phải người mù, sẽ không thể quên ngọc nhan không giống phàm nhân này, Tập Vi từng phụng mệnh quốc chủ Hạ Sư tới Thiên Khải chúc thọ cũng không ngoại lệ.
“Trần vương gia?”
“Tập tướng quân còn nhớ rõ bổn vương!” Mặc Trầm Vân cười nhu hòa, giống như chưa từng nghe Tập Vi hạ lệnh giết y.
“Vẫn là phụ vương có uy nghiêm, vương gia nho nhỏ như ta, không người để ý.” Ra vẻ tự oán, họ Mặc nào đó dùng khẩu khí lười nhác nói ra, thấy thế nào cũng không thật.
Mặc Trầm Vân mỉm cười, phượng mâu xẹt qua một tia cảm xúc không rõ.
“Ngươi là Thanh vương. . . . . . ?” Tập Vi là cận thần của Hạ Sư vương, tin tức tất nhiên linh thông. Nghe nói Thanh vương là nhi tử độc nhất của Trần vương, vốn chỉ nấp bóng, ăn chơi trác táng không chí tiến thủ, sau khi ngã ngựa mất trí nhớ thì thể hiện tài trí phi phàm, giải quyết chuyện của lục bộ gọn gàng ngăn nắp, trở thành nhân vật “Hiền thần” cùng Ti Hằng.
“Hừ! Tập tướng quân, ngươi mạo phạm phụ tử bổn vương, bổn vương tạm thời không so đo với ngươi, nhưng ngươi vào lãnh thổ Thiên Khải, phá vỡ hiệp nghị giữa hai nước, gây chuyện lớn, bổn vương thân là phó tướng của Thiên Khải, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-uyen/1582035/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.