“Tất cả mọi người ở đây, có ai chưa tới không?” Mặc Minh Uyên liếc nhìn Uông Lâu Lôn, giọng điệu vẫn là lười biếng.
“Vương gia yên tâm, không thiếu một người! Từ lúc vương tử La Diệp mất tích, hạ quan liền hạ lệnh không cho phép bất kì ai tự ý ra vào dịch quán, trái lệnh trảm. Cho nên, tuyệt đối không sót người nào!” Uông Lâu Lôn tự tin nói.
Mặc Minh Uyên giương mi, thờ ơ: “Tốt, tìm một con mèo cho bổn vương.”
“Mèo?” Uông Lâu Lôn kinh ngạc trừng lớn mắt.
Mặc Trầm Vân khẽ nâng mi, có chút đăm chiêu mỉm cười.
“Đúng vậy! Mèo dạng gì cũng được.” Hắn vuốt cằm.
Do dự một lúc, Uông Lâu Lôn xoay người sai bảo thị vệ.
Chỉ chốc lát, thị vệ ôm một con mèo đen tuyền có đôi mắt hổ phách tới, “Vương gia, đại nhân, mèo đây!”
“Ừm! Thực xinh đẹp, nuôi dưỡng không tồi!” Lơ đãng nhìn thoáng qua hắc miêu, vung tay lên, “Thả nó!”
“Vâng!” Thị vệ ngoan ngoãn buông mèo con.
Mèo này cũng lạ, thấy nhiều người như vậy mà không trốn, con ngươi xinh đẹp nhìn thoáng qua Mặc Minh Uyên, rồi lại nhào tới trung niên nam tử tướng mạo bình thường. Người nọ thấy mèo xông đến, theo bản năng nhảy sang bên cạnh, né tránh.
“Bắt!” Mặc Minh Uyên cong môi, cất cao giọng nói.
Mấy thị vệ tiến lên, dễ dàng bắt trung niên nam tử.
“Vương gia, người này. . . . . .”
“Bây giờ, phiền ngươi nói ra chỗ giam nhị vương tử!” Giơ tay ngăn Uông Lâu Lôn, Mặc Minh Uyên chơi đùa với chén trà trong tay, “Đương nhiên, còn có đồng bọn của ngươi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-uyen/1582031/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.