Chính sự xong xuôi, Tần Kham dưới sự vây quanh của các thị vệ đứng dậy chuẩn bị đi.
Còn những thương nhân trong nhã các này, Tần Kham chẳng buồn nhìn lấy một cái.
Hắn không kỳ thị thương nhân, trên thực tế kiếp trước bản thân hắn cũng chính là thương nhân.
Cái hắn kỳ thị là những thương nhân vì tư lợi mà bán cả đại nghĩa quốc gia, nếu với tính tình của hắn trước kia, đêm nay những người trong nhã các này một kẻ cũng đừng hòng mà sống sót rời khỏi, chỉ f gần đây Tần Hầu gia trở nên nhân từ hơn rất nhiều, trong bụng Kim Liễu có cốt nhục của mình, cứ coi như là tích đức cho con mà phóng sinh đi.
Bất kỳ thời đại nào cũng không thể tránh được xuất hiện những kẻ đáng buồn này, vì lợi ích mà buôn bán quân giới g ngoại bang, bọn họ tựa hồ cho tới bây giờ vẫn chưa nghĩ đến, tương lai có một ngày bị đao kiếm sắc bén của kẻ địch kề cổ, đao kiếm sắc bén này có lẽ chính là do mình bán ra.
Chỗ bi ai nhất của người bi ai là nằm ở bọn họ không biết mình là bi ai.
Khi Tần Kham sắp đi, Trương chưởng quầy lá gan bỗng nhiên biến thành lớn cung kính ở phía sau gọi hắn lại.
"Tiện dân muôn lần chết, cả gan hỏi thêm Hầu gia một câu, xin Hầu gia chỉ giáo."
Tần Kham xoay người, cười nói: "Ngươi hỏi đi."
"Tiện dân chỉ muốn hỏi một câu, việc đêm nay... là ý tứ của một mình Hầu gia hay là còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-trieu-nguy-quan-tu/2052344/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.