Lý Đông Dương nghe thấy những lời này, hốc mắt nhanh chóng ửng đỏ.
Mấy ngày nay chịu đủ khinh bỉ, chịu đủ khuất nhục, thậm chí mất tiết tháo đi lấy lòng hoạn quan, chỉ để hết sức chống đỡ sự phồn hoa phục hưng của Hoằng Trị, cứu vớt thịnh thế mà quân thần đời trước cố gắng cả đời gây dựng. Nhưng mà Lý Đông Dương đã phải nhận bao nhiêu lời mắng chửi, chịu bao nhiêu ủy khuất? Trừ Tần Kham trước mắt ra thì ai minh bạch sự trả giá của hắn?
Bởi vì hắn lấy lòng Lưu Cẩn, môn sinh của Lý Đông Dương thậm chí ở trước mặt đông người đoạn tuyệt quan hệ thầy trò với hắn, nói làm nhục phẩm đức của lão sư, trong triều đình mỗi một người đều tự động không nhìn thấy bóng dạng vì đại thần sắp bị hại mà cầu tình xin xỏ của hắn.
Trong ánh mắt cười nhạo khinh bỉ Bốn phía, chỉ có một đôi mắt sáng, dùng góc độ khách quan nhất lẳng lặng nhìn hắn, đồng thời cũng dùng phương thức của chính hắn để thầm ủng hộ hắn.
Máu nhuộm cát vàng không phải trượng phu, chịu nhục mới là anh hùng thực sự.
Thở hắt ra một hơi, Lý Đông Dương ra sức níu lại lệ già sắp tràn mi, thở dài: "Thịnh thế thoáng chốc hóa nguy nan, may mà có ngươi, may mà có ngươi."
Tần Kham cười nói: "Không nghiêm trọng như vậy đâu, lão đại nhân lo nhiều quá rồi, ảnh hưởng quyền hoạn tạo thành cho Đại Minh nhiều nhất chỉ là hỗn loạn, nhưng vẫn chưa tới mức nguy nan."
Lý Đông Dương tựa hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-trieu-nguy-quan-tu/2052342/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.