Không nghĩ thông mình tại sao lại ở bờ sông Liêu Nghiêm Ninh bị người ta bao vây, nơi này là nội địa Liêu Đông, qua sông là cách Sơn Hải quan không xa, mấy ngàn kỵ binh này làm sao mà tới được?
Quân sĩ kích động vội vàng kết trận, xen lẫn tiếng quát mắng thô lỗ của tướng quân thượng cấp, mấy chục thị vệ rút đao, như lâm đại địch bao quanh Tần Kham.
Tần Kham ngồi trên lưng ngựa, ngơ ngác nhìn mấy ngàn kỵ binh cách đó không xa đang chậm rãi tới gần, hắn vẫn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong khiếp sợ.
Hai quân cách nhau đã khá gần, có thể nhìn thấy trận thế của quân đội đối phương, giống như nửa vầng trăng cực lớn đang chậm rãi tiến lên. Trận thế của Bọn họ rất nghiêm cẩn, khoảng cách giữa đội ngũ giống như đã dùng thước đo, mặc quần áo đủ loại kiểu dáng, đỏ trắng đen, cái gì cũng có, quân sĩ có kinh nghiệm nhìn một cái liền biết đây là kỵ binh Mông Cổ điển hình.
Kỵ binh Mông Cổ làm sao mà đột tập tới tận đây được? Đây là tao ngộ ngẫu nhiên hay là dự mưu đã có từ lâu?
Trong đầu Tần Kham lúc này chỉ nghĩ về vấn đề này. Hắn biết thân phận của mình có phân lượng như thế nào, loại thân phận này không chỉ là mang tới cho hắn vinh quang và phong quang, đồng thời cũng thành con mồi đáng để kẻ địch xuất thủ.
Mà lúc này hắn càng coi trọng Dương Chí Dũng hơn, thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi này vào thời khắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-trieu-nguy-quan-tu/2052304/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.