Một hồi đại chiến chưa chạm đã rút, làm rất nhiều dũng sĩ của Đóa Nhan bộ có chút bất mãn, người Mông Cổ đánh giặc chưa bao giờ có kiểu đầu voi đuôi chuột như vậy cả.
Tần Kham lộ vẻ thờ ơ như không, không thể vì chiếu cố tâm tình của đám dị tộc này mà để mặc cho họ giết biên quân Đại Minh, tướng lãnh có tội, nhưng quân sĩ thì vô tội.
Tháp Na xách mã đao đằng đằng sát khí tới chỗ Tần Kham, bị Diệp Cận Tuyền cản lại.
Diệp Cận Tuyền đã cứu Tháp Na, nàng ta cũng đã kiến thức võ công khủng bố của Diệp Cận Tuyền, thế là người khựng lại, căm giận ném đại đao cho tùy tùng phía sau, Diệp Cận Tuyền thấy nàng ta đi hai tay không, lúc này mới lách người cho nàng ta qua.
" Hán nhân yếu đuối này, rốt cuộc có biết đánh giặc hay không? Không biết thì tránh ra, để ngạch trực cách ta chỉ huy." Tháp Na lườm Tần Kham, xiết chặt quyền đầu cả giận nói.
Vừa rồi Tần Kham hạ lệnh thu binh, làm Tháp Na đang giết sướng tay rất khó chịu, nàng ta đây là đến khởi binh vấn tội.
Tần Kham chậm rãi nói: "Ai nói ta không biết chỉ huy? Vừa rồi không phải đánh rất náo nhiệt sao?"
"Náo nhiệt?" Tháp Na càng tức giận: "Đây là cho ngươi xem náo nhiệt à? Khâm sai đại nhân, ngươi có phải coi chiến tranh là một trò chơi không?"
Ngữ khí Tần Kham dần dần biến thành lạnh lẽo: "Ta không coi chiến tranh là trò chơi, ta chỉ là không muốn các ngươi coi tính mạng của tướng sĩ Hán nhân là đồ chơi, người có tội người là Lý Cảo, ngàn vạn tướng sĩ Liêu Đông vô tội."
Tháp Na ngớ người, giúp đỡ Hán nhân giết Hán nhân, việc này quả thật quái dị, chẳng trách Tần Kham trong lúc Đóa Nhan binh đang xung phong bỗng nhiên hạ leehj thu binh, chỉ huy người dị tộc giết đồng của mình, tư vị này chỉ sợ chẳng ai chịu nổi.
Trầm mặc một lát, Tháp Na nói: "Nhưng ngươi có biết hay không, đại quân một khi phát động..."
Tần Kham cười tiếp lời: "Đại quân một khi phát động, không thắng thì bại, nếu không phải sĩ khí của Đóa Nhan binh các ngươi lên cao, kỷ luật nghiêm minh, có tính phục tùng rất tốt, trận xung phong hôm nay sau khi khởi xướng chỉ sợ ta cũng không thể khống chế. Tháp Na, ngươi cho rằng ta ngàn dặm xa xôi tới kết minh với Đóa Nhan các ngươi là vì gì? Đóa Nhan binh dũng mãnh thiện chiến nổi tiếng thiên hạ, nếu không phải nếu không phải thanh danh của Đóa Nhan binh các ngươi vang xa, ta sao dám nửa đường hạ mệnh lệnh thu binh? Huống hồ, ngươi không phát hiện ta hạ lệnh thu binh chính là lúc các ngươi vừa đột phá tiền bộ của quân Liêu Đông, nhân lúc quân địch vừa loạn, chưa kịp tổ chức phản kích thì quyết đoán thu binh, thời cơ nắm rất chuẩn hay sao? Ngươi dám nói ta không biết chỉ huy đánh giặc không?"
Tháp Na há miệng thở dốc: "Ta..."
Mặt đỏ bừng, nàng ta miệng vụng không ngờ không thể nói ra nửa câu phản bác.
Địch yếu ta mạnh, địch mệt ta đánh, ngữ phong của Tần Kham dần dần trở nên sắc bén: "Binh giả, đại sự quốc gia, nơi sinh tử, đạo tồn vong, không thể không giết, đây là binh pháp Hán nhân chúng ta hai ngàn năm trước dã lưu lại, người đọc sách của Hán tộc chúng ta có ai không đọc mấy trăm mấy ngàn quyển sách? Ngươi nói về đánh giặc với ta, vậy ngươi đọc vài binh pháp cho ta nghe đi?"
Tháp Na càng lúc càng hụt hơi: "Ta..."
"Không biết đúng không? khong biết thì đừng lớn tiếng như vậy, cứ như ngươi có lý lắm vậy, kỳ thật ngươi căn bản chính là cố tình gây sự, ngươi quay đầu lại nhìn ánh mắt của những tướng sĩ Hán nhân bên cạnh ta đi, nhìn cho kỹ đi, xem thế nào?"
Tháp Na: "... ..."
"Ngươi không phát hiện chúng ta đều đang dùng ánh mắt cười nhạo để nhìn ngươi sao? Hán tộc chúng ta là một dân tộc hàm súc mà khiêm tốn, có lý nhưng không to tiếng, còn ngươi, dưới nhiều ánh mắt trào phúng như vậy mà không ngờ vẫn không biết xấu hổ hỏi ta có biết đánh giặc hay không?"
Bên cạnh một con ngựa rất hợp thời phát ra tiếng thở phì phì rồi hí lên.
"Đấy! Có nghe hay không? Ngựa Hán cũng đang cười nhạo ngươi đó, Tháp Na..."
Sắc mặt Tháp Na càng lúc càng đỏ, vẻ mặt cũng càng lúc càng xấu hổ, bị Tần Kham một phen răn dạy của Tần Kham đả kích cho đầu óc choáng váng, nghe vậy lập tức có chút bối rối đáp: "Hả?"
Tần Kham vẻ mặt nghiêm túc nhìn nàng ta, nói: "Ta hỏi ngươi, ngươi có xấu hổ không?"
"... Xấu hổ." Tháp Na cúi đầu, không cam lòng bĩu môi.
Tần Kham vui mừng cười: "Biết xấu hổ là gần bằng dũng cảm rồi, hôm nay phạm sai lầm biết xấu hổ, ngày mai sẽ xấu hổ mà khoái hoạt, trở về tự cảnh tỉnh đi, sau này nói chuyện đừng có cố ý gây sự như vậy, đừng cứ mở miệng ra là làm triệt để bại lộ sự thiếu hiểu biết của ngươi rồi để người ta chê cười, đi đi.
"Ừ..."
Tháp Na đầu óc choáng váng chạy về.
Tần Kham quay đầu, thấy Diệp Cận Tuyền đang dùng ánh mắt cực kỳ khinh bỉ nhìn hắn, sau khi tiếp xúc với ánh mắt của hắn, tầm mắt của Diệp Cận Tuyền lập tức chuyển sang bên.
Tần Kham bĩu môi, cao thủ võ lâm chưa trải đời, nếu hắn nhìn thấy thiếu nữ mấy trăm năm sau bị phần tử bán hàng đa cấp tẩy não tới mức thiếu chút nữa biến thành thần kinh thì hắn phải dùng ánh mắt khinh bỉ tới thế nào mới thích hợp?
"Diệp sư thúc, đợi lát nữa Tháp Na lấy lại tinh thần rồi tìm ta gây phiền toái. nhớ giúp ta cản nàng ta nhé, nàng ta nếu cứ dây dưa không dứt thì cứ một cước đá nàng ta đi." Tần Kham không hề thương hương tiếc ngọc hạ lệnh.
Diệp Cận Tuyền gật gật đầu, lại không nhịn được hỏi: "Ngươi sao biết nàng ta..."
Nói còn chưa hết lời thì phía sau truyền đến tiếng gầm như thú cái của Tháp Na: "Cẩu quan Hán nhân này, lại gạt ta!"
Tần Kham không quay đầu lại đi thẳng vào trung quân trận, Diệp Cận Tuyền thở dài, giống như đập một con ruồi lớn, phi thân lên rồi đập xuống Tháp Na.
Lý Cảo ở Liêu Đông cầm binh nhiều năm, biết rõ sự lợi hại của Đóa Nhan binh, chiến trường mở ra ở trên bình nguyên ven bờ sông Liêu, đối với quân Liêu Đông là thập phần bất lợi, mọi người đều biết, bình nguyên bằng phẳng là chiến trường tung hoành tốt nhất của kỵ binh, quân Liêu Đông khó tránh khỏi lâm vào bị động.
Cho nên sau khi đánh giáp lá cà một, Lý Cảo rơi vào thế yếu tạm thời không dám manh động, một vạn Đóa Nhan binh đối với hắn mà nói một một sự chấn nhiếp cực lớn.
Chuyện đã tới nước này, Lý Cảo biết giấy không gói được lửa, tín sứ của khâm sai chỉ sợ đã đang trên đường tới kinh sư, muốn cản cũng không được, nói cách khác, Lý Cảo hắn và thái giám trấn thủ, tuần phủ Chỉ huy sứ tứ vệ c Liêu Đông đô ti rất nhanh sẽ biến thành phản nghịch của triều đình, đầu hàng căn bản là không cần phải nghĩ tới, luật pháp Đại Minh sâm nghiêm, tội mà đám người bọn họ phạm phải không phải đầu hàng liền có thể được khoan thứ, chỉ có thể kiên trì đánh với Tần Kham, đánh may ra mới có thể tìm được một đường sinh cơ.
Cho nên Lý Cảo mặc dù rất kiêng kị Đóa Nhan binh, nhưng cũng không muốn ngừng chiến hoặc là lui về phía sau, Tần Kham không đành lòng đánh, Lý Cảo không dám đánh, thế là hai bên hình thành một loại trạng thái giằng co quỷ dị trên bình nguyên sông Liêu.
Trong đại trướng của Lý Cảo, không khí rất nặng nề.
Thái giám Trấn thủ Nhậm Lương, tri phủ Liêu Dương Trương Ngọc, cùng với mấy tên Đô Chỉ Huy Sứ Thôi Giám, Vương Tỳ, Lỗ Huân, không thiếu một ai, tất cả ngồi trong trướng, không nói gì không nói gì, thở dài thở ngắn.
Sắc mặt của Mọi người rất kém, Lý Cảo cũng không tốt được là bao. Ngồi ở chính giữa đại trướng, Lý Cảo không còn tìm thấy được sự uy phong lẫm lẫm khi tụ tướng điểm binh ngày xưa.
Lúc này hắn chỉ cảm thấy mình như là Tây Sở bá vương bị Lưu Bang vây ở Cai Hạ, đã là cùng đường mạt lộ.
Càng bất kham hơn Tây Sở bá vương là, lúc người ta bốn bề thọ địch ít nhất còn có một vị Ngu Cơ si tình không bỏ không rời, mà khi Lý Cảo hắn lưu lạc tới hoàn cảnh này, trước mắt chỉ có mấy kẻ sầu mi khổ kiểm như cha chết mẹ chết này.
Trong sự yên tĩnh Nặng nề, tri phủ Liêu Dương Trương Ngọc thở dài nói: "Tổng soái, trận chiến này bất luận thắng bại, chúng ta đều thua, việc này đã không thể giấu được, triều đình tất đã biết hành vi trong những năm gần đây của chúng ta, chúng ta... Đã thành phạm quan triều đình rồi!"
Trầm dương trung vệ Chỉ huy sứ Thôi Giám ngây ra một lúc rồi bỗng nhiên khóc lớn: "Các ngươi còn đỡ, gia quyến đều sớm được đón tới Liêu Dương, gia quyến của ta vẫn còn ở quê Hà Nam, hiện giờ sự việc đã bại lộ, bất luận ta sống hay chết, là hàng hay trốn, gia quyến đều không tránh khỏi kết cục vào giáo phường ti làm quan kỹ, đáng thương cho nữ nhi mới mười bốn tuổi của ta, còn cả mấy tiểu thiếp xinh đẹp trong nhà nữa, từ nay về sau... Từ nay về sau..."
Nói còn chưa hết câu, đường đường là tướng lãnh thân cao năm thước lại bật khóc nức nở.
Thái giám Trấn thủ Nhậm Lương cả người run rẩy, sắc mặt trong nháy mắt biến thành trắng bệch.
Đại Minh hiện giờ là thiên hạ của là quan văn, vứt bỏ những án oan do Hán Vệ cố ý chế tạo không nói tới, hoàn cảnh lớn vẫn là thiện đãi sĩ phu, nhưng mà chính bởi vì quan văn nắm quyền lên tiếng, xử phạt thái giám phạm tội lại phi thường tàn khốc, có một thời, thái giám đắc thế quyền thế ngút trời, không ai bì nổi, một khi rơi đài, kết cục so với tử tù còn thê thảm hơn, một đao chém đầu là hy vọng xa vời, đại thể đều là kết quả bị lăng trì.
Nghĩ đến loại thống khổ còn thảm hơn so với chết này, Nhậm Lương cảm thấy mình sắp sụp đổ rồi, thế là bật dậy khỏi ghế, từ trên ghế bật dậy, rít lên: "Chạy đi! Nơi này không thể ở lại, tổng soái, ở lại nơi này, bất luận thắng hay bại, chúng ta đều khó thoát khỏi cái chết, thư của Tần Kham đã dần tới kinh sư, triều đình sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu."
Lý Cảo cười chua sót: "Chạy ư? Chạy đi đâu?"
"Phía nam Liêu Đông là biển lớn, chúng ta đi thuyền nam hạ, Lưu Cầu, Triều Tiên, Nhật Bản, thậm chí là Chiêm thành, nơi nào mà chẳng được?"
Lý Cảo lạnh lùng nói: "Ngươi đừng quên, Tần Kham trừ là khâm sai triều đình ra, còn là Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ, người này xảo quyệt âm hiểm, chuyện chúng ta có thể nghĩ đến, hắn chẳng lẽ không nghĩ đến. Bổn soái có thể khẳng định, lúc này cẩm y đề kỵ đã rải khắp các góc Liêu Đông, chúng ta nếu trốn chính là chui đầu vô lưới đó."
Nhậm Lương ngồi phệt xuống, sắc mặt trắng bệch như người chết.
Trương Ngọc lắc đầu thở dài: "Sớm biết có hôm nay, lúc trước việc gì phải giết hơn ba trăm người của Đóa Nhan Vệ, Thát tử nhập cảnh giết người cướp của, chúng ta cho dù không đối kháng được thì nhiều lắm cũng chỉ là xử phạt bãi quan về quê, chuyện đã tới nước này... Đây là tội mất đầu, tru cửu tộc đó."
Trong trướng bao gồm cả Lý Cảo, mọi người lập tức rùng mình một cái, nhìn nhau, mặt cắt không còn hột máu.
Trương Ngọc nói: "Tổng soái, hạ quan cho rằng, hôm nay đã tới nước này, không bằng... Hàng đi."
Lý Cảo sắc mặt càng khó coi hơn: "Hàng Tần Kham, chúng ta chẳng lẽ còn có đường sống?"
Trương Ngọc gật đầu thật mạnh: "Có, tổng soái chớ quên, trong kinh còn có một vị Lưu công công... Hạ quan nghe nói người này rất tham tài, hơn nữa thích việc lớn hám công to, chúng ta nếu phá tâm phúc hiện tại khởi hành, lấy ra tích góp nửa đời của chúng ta hiến cho Lưu công công, ta tin Lưu công công chắc chắn sẽ giữ cho chúng ta một mạng, trừ nguyên nhân tiền tài ra, quan trọng hơn là, hắn và Tần Kham là kẻ địch, Tần Kham muốn giết chúng ta, Lưu công công tất nhiên sẽ bảo vệ chúng ta, đương kim hoàng thượng lơ là chính vụ,rất tin thái giám bên cạnh, Liêu Đông cách kinh sư khá xa, trước mặt hoàng thượng, Lưu công công nói cái gì thì là cái đấy, về chê trách của đại thần cả triều, Lưu công công thân là nội tướng Đại Minh, nhất định có thể áp chế đem việc này..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]