Chương trước
Chương sau
Ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm trà sữa, Hoa Đương bộ dạng bi phẫn giống như đang phun máu.

"Thế là sao?" Hoa Đương vừa sợ vừa giận: "Hỏa Si Trong doanh địa có hơn bốn mươi tùy tùng, khâm sai Hán nhân chỉ dẫn theo hai người vào doanh, bọn họ sao có thể ép cho Hỏa Si phải chạy? Chẳng lẽ quan binh tám ngàn bên ngoài công vào à?"

"Không phải a, Khả Hãn, trong Hán nhân có một cao thủ võ công phi thường lợi hại, chỉ một mình hắn mà đánh cho tùy tùng của Hỏa Si một mảnh giáp cũng chẳng còn, hơn nữa còn xông vào lều trại của Hỏa Si, Hỏa Si chỉ ngăn cản được mấy hiệp liền bị đánh cho phải chạy trối chết, khi cưỡi ngựa chạy ra khỏi cửa doanh thì bị người ta từ phía sau bắn cho một, cũng không biết là chết hay sống..."

"Bắn... Bắn một tên?" Hoa Đương lập tức cảm thấy tay chân lạnh ngắt, mồ hôi lạnh túa ra: "Ai... Bắn tên?"

"Trời quá tối, không nhìn được rõ, có điều có thể khẳng định không phải Hán nhân bắn."

Hoa Đương chỉ cảm thấy tai kêu ong ong.

Ai bắn Hỏa Si đã không còn quan trọng, Hỏa Si sống hay chết cũng không trọng yếu, bất luận bất luận sống hay chết, Hỏa Si tất nhiên sẽ rất hận Đóa Nhan, nếu giữ được mạng về Quách Lặc Tân Kỳ của hắn, có thể khẳng định ít ngày nữa sẽ cử binh đến tấn công, khuất nhục người Mông Cổ phải chịu, chỉ có thể đòi lại từ trong đao kiếm, không có đạo lý gì mà nói cả.

Sắc mặt tái nhợt Hoa Đương sắc mặt tái nhợt, người có chút lảo đảo, đến bây giờ hắn vẫn nghĩ không thông, khâm sai Hán nhân rốt cuộc làm sao hóa giải được sát khí của Hỏa Si, không chỉ hóa giải, hơn nữa còn gậy ông đập lưng ông, chỉ dựa vào ba người đã đánh cho Hỏa Si phải chật vật mà chạy.

Hán nhân... Rất bạo lực.

Hoa Đương không biết Thiện Thiện quốc thời Đông Hán gì cả, nhưng hắn lúc này lại nghĩ như quốc chủ của Thiện Thiện quốc, xảy ra việc này, hiện tại phải nghĩ lại về việc kết minh.

Hỏa Si đã triệt để đắc tội rồi, Ngoã Lạt phía tây, Thát Đát phương bắc rất nhiều năm trước đã kết thù với Đóa Nhan, Minh đình phía nam đối với Đóa Nhan thì khi diệt khi đỡ, nếu đem so sánh thì thái độ lại là ôn hòa nhất, hôm nay lại còn cầm đến thánh chỉ ân phủ của hoàng đế Minh đình.

Mắt thấy Hỏa Si sẽ phái binh đến công. Lúc này nếu Đóa Nhan không lựa chọn một minh hữu mạnh thì chỉ sợ sẽ gặp họa diệt tộc.

Cừu hận Đối với Minh đình có sâu tới mấy, Hoa Đương cũng không ngu xuẩn đến mức ba mặt thụ địch, càng nghĩ, Minh đình không ngờ thành đối tượng kết minh duy nhất.

Tất cả những đều này đều là bởi vì trận biến cố khiến người ta chuẩn bị không kịp này.

" Khâm sai Hán nhân ở đâu?" Hoang mang Ngắn ngủi qua đi, Hoa Đương nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.

"Khâm sai và hai gã tùy tùng của cho sau khi ép cho Hỏa Si phải bỏ chạy thì vẫn luôn chờ ở ngoài đại trướng của Khả Hãn."

" Tám ngàn binh mã Hán nhân có động tĩnh gì?"

"Đã tập kết thành ngoài doanh địa ta ba dặm, một vị tham tướng Hán nhân tên là Tôn Anh một mình cưỡi ngựa tới trước đại môn doanh địa ta kêu gào đò gặp khâm sai đại nhân của bọn họ, nếu không sẽ dẫn quân giết vào doanh địa."

Sắc mặt Hoa Đương hết xanh lại đỏ, do dự một lúc, cuối cùng cuối cùng giậm chân nói: "Mời khâm sai Hán nhân vào! Ta chính thức bàn chuyện với hắn."

Tần Kham vẫn chờ ở ngoài đại trướng của Hoa Đương, đuổi Hỏa Si đi đã là chuyện trong dự liệu, dù sao Diệp Cận Tuyền cũng là đệ tử của tông sư nội gia quyền, chỉ cần hắn không cố ý nhún nhường, đối phó với mấy chục tùy tùng của Hỏa Si là không thành vấn đề.

Chỉ có điều Hỏa Si sau khi dựa vào bóng đêm chạy khỏi doanh địa của Đóa Nhan, trong đêm tối bị một mũi tên bắn trúng lưng, mũi tên này thì thực sự nằm ngoài ý liệu của Tần Kham.

Người mong Hỏa Si chết, tựa hồ không chỉ có mấy Hán nhân bọn họ.

Nghe thấy Hoa Đương trong đại trướng gọi, Tần Kham vẻ mặt tươi cười đi vào.

Dưới màn trướng rất dày, Tần Kham đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt già nua âm trầm mà phức tạp của Hoa Đương.

Bước lên, Tần Kham chủ động cầm tay Hoa Đương, run rẩy ra sức lắc lắc, ngữ khí vô cùng đau đớn nói: "Người thân đau, kẻ thù vui, Hoa Đương Khả Hãn, đêm nay ngươi làm thật chẳng ra gì, chẳng ra gì." Hoa Đương: "... ..."

Khuôn mặt già nua Hoa Đương quả thật đỏ bừng.

Đại nhân vật vô luận làm ra chuyện thiếu đạo đức cỡ nào, đều nên mặt không đổi sắc. Mặt không đỏ thở không gấp, ví dụ như Tần Kham đây này, nhưng Hoa Đương thì khác, Hoa Đương là người Mông Cổ.

Hào sảng hiếu khách là dấu vết như được in trong xương tủy của người Mông Cổ, giống như trung hiếu lễ nghĩa trong lòng sĩ tử Đại Minh, không thể xúc phạm, nhưng mà không cần Tần Kham vạch ra, bản thân Hoa Đương cũng minh bạch, đêm nay hắn quả thật phạm một việc không ra gì, giả câm vờ điếc thiếu chút nữa hại chết khách nhân trong địa bàn của hắn, nếu thực sự hại chết được thì còn đỡ, song khách nhân lại không chết, ngược lại chạy vào trong đại trướng của trong đại trướng chỉ trích hắn.

Đối với người Mông Cổ hiếu khách mà nói, đây quả thực là điều vô cùng nhục nhã, Hoa Đương không khỏi vừa thẹn vừa giận, muốn cầm đao cứa cổ chết đi cho xong, nhưng cũng muốn bổ cho Tần Kham một đao, do dự bất định.

Nghiêm khắc mà nói, đêm nay ba phía đều không ra gì, Hỏa Si và Tần Kham dùng thân phận khách nhân ở trên địa bàn của người khác giết tới giết lui, Hoa Đương là chủ nhân lại giả câm vờ điếc, chuyện kết thúc, chủ nhân và khách nhân lại gặp mặt, mặc dù không biết trong lòng khách nhân nghĩ gì, nhưng chủ nhân thì thực sự xấu hổ đến mức muốn chôn sống mình sâu ba thước.

Không thể không nói, tư tưởng nhục nhã của người Mông Cổ rất mãnh liệt.

Hoa Đương cảm thấy mình bỗng nhiên lâm vào bị động, nguyên nhân chủ yếu của bị động là tám ngàn binh mã Hán nhân đang hết sức căng thẳng ngoài doanh địa.

Vốn nếu Hỏa Si giết được Tần Kham, tuy nói tám ngàn binh mã Hán nhân này đồng dạng cũng sẽ không khách khí với Đóa Nhan, nhưng ít ra Hỏa Si sẽ không chút do dự đứng chung một chỗ với Đóa Nhan, Hoa Đương có can đảm để đắc tội với Minh đình, nhưng hiện tại thì sao?

Hiện tại Hoa Đương không dám đắc tội với ai cả, bởi vì người nên đắc tội, người không nên đắc tội, đều bị đều bị hắn đắc tội hết rồi, nếu còn không tỉnh táo, Đóa Nhan lập tức sẽ phải gặp họa diệt tộc.

Không nhìn ánh mắt khiển trách của Tần Kham, Hoa Đương hung hăng cắn răng một cái, trực tiếp ném ra chủ đề: "Khâm sai Đại Minh Tôn quý, Đóa Nhan Vệ muốn bàn chuyện kết minh với ngươi."

Tần Kham cuối cùng cũng mỉm cười.

Từ lúc bước vào thảo nguyên cho tới bây giờ, điều hắn chờ chính là những lời này của Hoa Đương.

Ánh mắt Khiển trách lại vơi đi nhiều.

"Như vậy, xin Khả Hãn phái người lấy bản đồ ra đây, chúng ta từ từ nói chuyện." Tần Kham cười hiền lành như vạn gia sinh phật, tất cả phát sinh vừa rồi phảng phất chỉ như một giấc mộng.

Ngón tay Tần Kham dịch từng chút trên bản đồ, mỗi lần dịch lại làm tim Hoa Đương như đập chậm đi một nhịp.

" Tình cảnh của Đóa Nhan hiện giờ, không cần phải ngươi phùng má giả làm người mập, ta từ Liêu Đông một đường đi tới, sớm đã nhìn rõ cả rồi, thương nhân của các ngươi ở thành trì cảnh nội Đại Minh bị quan binh đuổi đến đuổi đi như chó, bởi vì Đóa Nhan Vệ hiện giờ ở trong thành trì Đại Minh làm bất kỳ một cuộc mua bán nào cũng đều là phi pháp."

Nghe những lời nói không chút nể mặt của Tần Kham, Hoa Đương há miệng thở dốc, muốn biện giải nhưng lại không biết biện giải thế nào, sắc mặt có vài phần tức giận.

Tần Kham cười nói: "Nghe nói hiện giờ trong chợ đen biên cảnh,bò thịt dê có thể đổi được thước thóc với phân lượng ngang nhau, hơn nữa còn là loại gạo kém nhất của Đại Minh? Còn nghe nói mười lượng bạc chỉ có thể đổi một cái nồi sắt cũ, mà những thứ cực kỳ bình thường của Đại Minh như muối ăn, tơ lụa, lá trà, đồ sứ, còn phải dùng hoàng kim để mua, cho nên các ngươi bị thương nhân làm thịt, trong lòng không phục dứt khoát thường xuyên cử binh giả làm quân đội Thát Đát vào biên giới Đại Minh đánh cướp, làm mua bán không vốn, rất mạo hiểm mà lợi ích không nhiều..."

Sắc mặt Hoa Đương càng lúc càng khó coi.

Hán nhân này độc miệng quá, nhưng hắn lại không thể phản bác một câu, bởi vì những gì Hán nhân này nói lại là sự thật.

Mấy thứ Tơ lụa, lá trà, đồ sứ này còn dễ nói, chỉ có quý tộc Mông Cổ trên có thảo nguyên mới hưởng thụ được, nhưng những nhu yếu phẩm cho đời sống như muối ăn, thóc gạo lại bị triều đình Đại Minh khống chế chặt con đường giao dịch, tục ngữ có câu bần cùng sinh đạo tặc, bộ lạc Đóa Nhan thường xuyên cử binh phạm nội cảnh Đại Minh, trừ cừu hận lịch sử lúc trước Vĩnh Lạc hoàng đế chơi bọn họ một vố quá thâm ra, thiếu nhu yếu phẩm mới là nguyên nhân chủ yếu tạo thành Đóa Nhan xâm phạm biên giới.

Tần Kham miệng không buông tha người, ngón tay lại rất phóng khoáng, ở trên bản đồ điểm xuống ba cái, Hoa Đương ở bên cạnh nhìn thấy hiểu ngay, ba địa phương này phân biệt là hai thành Nghiêm Ninh, cùng với Tân Lăng mà Thành tổ hoàng đế vào cuối những năm Vĩnh Lạc hứa cho họ nguyên.

Mắt Hoa Đương nhìn chằm chằm xuống bản đồ, không khỏi có chút kinh ngạc, địa phương này nằm ở phía bắc Liêu Đông, là nơi đất cằn sỏi đá còn hoang vắng hơn thảo nguyên, quan trọng hơn là, nó trước mắt thuộc về phạm vi thế lực của Hải Tây Nữ Chân bộ."

"Nó... Là của Hải Tây Nữ Chân."

Tần Kham cắt ngang lời hắn, nói tiếp: "Triều đình Đại Minh nói nó là Đóa Nhan dịch thị thì nó chính là Đóa Nhan dịch thị, trong hai năm, nơi này sẽ trở thành một tòa thành trì phồn hoa, thương nhân đến từ thảo nguyên và Đại Minh sẽ nối liền không dứt, hàng hóa sẽ chồng chất như núi."

Hoa Đương nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tần Kham, lại không nghĩ ra hắn định vị Tứ Bình thành thành trì hỗ thị thứ ba rốt cuộc có dụng ý gì.

"Nếu Hải Tây Nữ Chân không đáp ứng. . ."

Tần Kham cười tủm tỉm vỗ vai Hoa Đương: "Đao Trong tay các ngươi chẳng lẽ là dùng để chẻ củi à?"

Hoa Đương gật gật đầu: "Ta đã hiểu."

"Ngươi thật sự đã hiểu?"

"Thật sự đã hiểu, hiện tại ta chỉ có một câu hỏi. Những gì mà ngươi vừa nói, chỉ là chủ ý của bản thân ngươi, hoàng đế bệ hạ và các đại thần triều đình sẽ đáp ứng sao?"

Tần Kham khí định thần nhàn cười nói: "Ta là khâm sai, mỗi một câu ta mỗi đều đại biểu cho hoàng đế Đại Minh."

Chưa được hưởng tư vị kinh tế bị phong tỏa triệt để, tuyệt đối sẽ không hiểu Hoa Đương lúc này đang động tâm cỡ nào, Tần Kham chỉ cho Hoa Đương ba thành thị hỗ trợ nhau, đối với Đóa Nhan mà nói thì thực sự quá trọng yếu, chúng là cơ sở để Đóa Nhan quật khởi.

Cảnh giác nhìn Tần Kham, Hoa Đương lại cẩn thận nói: "Điều kiện của Minh đình là gì?"

"Sau này vĩnh viễn không được xâm phạm Đại Minh, thuận tiện xuất binh giúp ta xử lý Lý Cảo." Tần Kham cũng ném ra con bài tẩy của mình.

Hoa Đương cười giảo hoạt: "Đóa Nhan vì sao phải giúp người? Xuất binh, sẽ chết người."

"Vậy ngươi coi tất cả những gì ta nói vừa rồi đều là đánh rắm đi." Tần Kham xoẹt một cái gấp lại bản đồ trước mặt, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

Đến phiên Hoa Đương không bình tĩnh: "Ngươi, ngươi vừa rồi nói ngươi là khâm sai của Đại Minh, lời nói của ngươi là đại biểu cho hoàng đế bệ hạ."

"Hoàng đế bệ hạ và khâm sai đều là người, đều biết đánh rắm."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.