Chương trước
Chương sau
Tháp Na gục đầu xuống nói: "Ngạch trực cách, khâm sai Hán nhân dùng cứu ta một mạng làm lễ gặp mặt, nếu ngạch trực cách không muốn nhận lễ gặp mặt này, Tháp Na có phải nên tự sát để tỏ ý từ chối của ngạch trực cách đối với Hán nhân hay không?"

Hoa Đương thở dài: "Tháp Na, ngươi là trân châu sáng nhất của Đóa Nhan, là lễ vật quý giá nhất trường sinh thiên ban cho bộ lạc Đóa Nhan, ngươi sao có thể dễ dàng nói tới chết trước mặt ngạch trực cách như vậy? Nói cho ta biết đi, ngươi là hy vọng ngạch trực cách gặp mặt khâm sai Hán nhân một lần ư? Vì sao?"

Tháp Na vẫn cúi đầu nói: "Ta chỉ cảm giác khâm sai Hán nhân này không giống quan nhi Minh đình bình thường, có lẽ, hắn thực sự có thể cho Đóa Nhan một cái công đạo."

Hoa Đương vẻ mặt do dự, im lặng không nói gì.

Một hán tử Mông Cổ đi vào trong trướng cúi đầu một tay đặt lên ngực nói: "Khả Hãn vĩ đại, Hỏa Si đã tới mục trường màu mỡ của Đóa Nhan chúng ta, Khả Hãn có muốn gặp hắn hay không?"

Hoa Đương lập tức đứng lên đi ra ngoài lều, cước bộ khựng lại, quay đầu nói với Tháp Na: "Mượn binh của Hỏa Si phạt Minh là biện pháp bất đắc dĩ, hơn nữa phải trả giá rất lớn. Tháp Na, tôn nghiêm của Đóa Nhan chúng ta không thể bị Minh đình giẫm đạp như vậy."

Tháp Na cắn răng dứt khoát nói: "Ngạch trực cách, ta minh bạch, Tháp Na nguyện ý dâng hiến tất cả vì tôn nghiêm của Đóa Nhan, nhưng. . ."

"Ta biết, nể Hán nhân đã cứu trân châu sáng nhất của thảo nguyên chúng ta, vị khâm sai Minh đình phái tới đó ta có thể gặp hắn, cho hắn một cơ hội để thuyết phục ta, sáng sớm mười ngày sau, ta ở phủ Đại Ninh chờ hắn."

Thở dài, trong mắt Hoa Đương hiện lên vẻ ôn nhu: "Tháp Na, ngươi nguyện vì Đóa Nhan mà hiến thân cho Hỏa Si. Ngạch trực cách sao nỡ cự tuyệt thỉnh cầu duy nhất của ngươi? Chờ ta và Hỏa Si định ra minh ước rồi, ngươi chính là người của bộ lạc Hỏa Si, nhưng ngươi vĩnh viễn với trân châu không thể thay thế của Đóa Nhan, vĩnh viễn là chim sơn ca xinh đẹp trong lòng ngạch trực cách."

"Tần soái, Hoa Đương rất không có thành ý, trong mười ngày chúng ta sao có thể từ Liêu Dương tới Đại Ninh được? Vả lại. Tần soái đường đường là khâm sai của thiên tử. Dựa vào cái gì mà hắn muốn chúng ta tới Đại Ninh, chúng ta nhất định phải tới Đại Ninh à?" Đinh Thuận tức giận đến muốn rút đao.

" Man di kém văn hóa không hiểu lễ sổ, ngươi so đo với bọn họ làm gì? Muốn Đóa Nhan thì chúng ta phải bỏ mặt mũi xuống, trước mắt chúng ta cần cầu Đóa Nhan, đừng có bày ra sắc mặt của Thiên triều quốc, sau khi thu thập Lý Cảo, chúng ta lại thu thập Đóa Nhan là được, bằng hữu và kẻ địch, hai loại quan hệ này vĩnh viễn sẽ không quá lâu dài, vì lợi mà hợp, vì lợi mà tan, Hoa Đương chính bởi vì minh bạch, điểm này cho nên hắn mới dám tự cao tự đại với khâm saita như thế."

Đối mặt với sự vô lý của Hoa Đương, Tần Kham vẫn rất bình tĩnh, không có bất kỳ ba động cảm xúc nào.

Khâm sai chỉ là một loại thân phận, loại thân phận này có phạm vi sử dụng riêng, nằm ngoài phạm vi này thì vô dụng, ví dụ như trong mắt Hoa Đương sớm c đã không còn lòng thần phục, khâm sai Đại Minh chỉ sợ còn chẳng bằng dê nướng thơm phức trên lửa.

Đương nhiên, Tần Kham tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình ngay cả một con dê nướng cũng không bằng, hắn dám khẳng định, Hoa Đương tìm khắp toàn bộ thảo nguyên cũng không tìm ra được dê nướng vừa đẹp trai mà lại còn đi hai bằng hai chân như vậy.

Hoa Đương không coi trọng thân phận khâm sai, bản thân Tần Kham cũng không coi thân phận khâm sai này là lợi thế.

Nếu có thể, Tần Kham nguyện ý coi cuộc gặp của hắn và Hoa Đương là một loại hành vi thương nghiệp, gặp mặt là một hồi quá trình đàm phán thương nghiệp cò kè mặc cả, mình có thể lấy ra lợi thế đưa ra mặt bàn, hai bên cực lực tranh cãi, tính toán chi li, hơi chút nhượng bộ sẽ không có hiệp nghị nào là không đạt được.

Sau khi chuyển biến từ quan viên tới tâm thái thương nhân, chuyện này sẽ dễ xử lý hơn, loại chuyện đàm phán thương nghiệp này, Tần Kham kiếp trước đã làm không biết bao nhiêu lần, luôn có tỷ lệ thắng chừng tám phần, đối với đàm phán, Tần Kham rất có kinh nghiệm, tài ăn nói là thứ yếu, quan trọng là lợi thế.

Nói tới lợi thế. . . Vẻ mặt đang bình tĩnh Tần Kham ngớ ra, tiếp theo đột nhiên hiện lên vẻ ảo não, Đinh Thuận bên cạnh nhìn thấy mà chả hiểu gì

"Tính sai rồi." Tần Kham nghiến răng nghiến lợi..

Đinh Thuận kinh hãi, Tần soái không ngờ có lúc tính sai?

"Sao có thể!" Đinh Thuận quýnh lên.

Tần Kham lườm hắn một cái, nhíu mày trầm ngâm nói: "Lần trước sau khi sai Diệp Cận Tuyền cứu Tháp Na, thực sự nên trực tiếp nhốt nàng ta lại, giam cho tới lúc ta gặp mặt đàm phán với Hoa Đương, khi đó..."

Đinh Thuận bừng tỉnh đại ngộ, lập tức chen miệng nói: "Đúng là thiệt quá! Đại nhân nếu làm cho bụng của Tháp Na đó to ra, để lão tiểu tử Hoa Đương đó làm ngoại công, cũng không tin Hoa Đương nhẫn tâm cử binh phản loạn Đại Minh, cho dù không được như vậy, ở chốn biên thành hoang vắng, kéo bà tử Tháp Na xinh đẹp đó lên giường, ít nhất cũng có thể trút được tâm hoả của đại nhân. Khụ, đại nhân, ngài sao lại nhìn ta như vậy? Ta nói sai ư?"

Tần Kham thở dài lẩm bẩm nói: "Thế đạo này sao vậy? Cả thế giới toàn là tiểu nhân hèn hạ, ở đâu mới là Niết bàn của chính nhân quân tử chính nhân quân tử?"

"Đại nhân. . ."

Nhìn Đinh Thuận, Tần Kham phụng phịu nói: "Ngươi có biết ngoài thành Liêu Dương có một dòng Hồn hà hay không?"

"Biết."

"Đi, bản quan lệnh cho ngươi cởi hết quần áo nhảy xuống sông, tinh lọc tâm linh xấu xa của ngươi đi."

"hả?"

"Thuận tiện bảo mật thám Cẩm Y vệ trong thành Liêu Dương hỏi thăm một chút, xem trong thành có nhị nữ nhi, tam nữ nhi của Hoa Đương không, nếu có tì mau lôi về đây."

Khâm sai đại nhân khởi hành.

Ngoài thành Liêu Dương, tám ngàn nghi trượng lẳng lặng đứng trang nghiêm, tinh kỳ như rừng.

Văn võ quan lại thành Liêu Dương do Lý Cảo và Trương Ngọc cầm đầu, một đám quan viên đứng ngoài ở cửa thành chia tay Tần Kham.

Tần Kham mỉm cười hàn huyên với mọi người, vẻ mặt hiền hoà và bình tĩnh, lại càng làm đám người Lý Cảo lo lắng.

Thanh danh của Tần Kham Lý Cảo tất nhiên như sấm bên tai, người này thật sự không phải là chính nhân quân tử gì cả, ngược lại là kẻ có thù tất báo, tâm địa ngoan độc, Lý Cảo bí mật điều binh giết hắn, việc này kỳ thật mọi người hiểu mà không nói ra, sau khi khâm sai vào thành Lý Cảo ở trong phủ Đô Ti đặc biệt chờ Tần Kham báo thù, hắn sớm đã chuẩn bị binh đến tướng chặn, ai ngờ khâm sai ở trong quan dịch mấy ngày mà một tia động tĩnh cũng không có, giống như cao tăng bế quan vậy, ngay cả cửa lớn cũng không ra.

Vất vả lắm mới đợi được Tần Kham xuất môn, kết quả nói cái gì rời thành bắc thượng, phụng chỉ an ủi phong thưởng Đóa Nhan tam vệ, thể hiện ân đức của tân hoàng.

Người này rốt cuộc có chủ ý gì?

Hành vi Triệt để phớt lờ đại cừu nhân như hắn làm Lý Cảo trong lòng rất khó chịu, ta là cừu nhân mà, cừu nhân phái binh giết ngươi mà, thái độ đối đãi với cừu nhân sao có thể không đoan chính như vậy.

Mệt mỏi, cảm thấy không muốn giết hắn nữa rồi.

Sau khi Mỉm cười nói lời từ biệt với đám người Lý Cảo, Tần Kham lên ngựa đi về hướng bắc, trong nháy mắt xoay người, khuôn mặt tươi cười đã dần dần biến thành lạnh lùng.

"Đinh Thuận."

"Có."

"Hạ lệnh đội nghi trượng sau khi rời khỏi thành hai mươi dặm thì hành quân cấp tốc, trong mười ngày phải tới phủ Đại Ninh."

"Vâng."

Nhìn nghi trượng khâm sai đạp bụi mà đi, trước cửa thành Liêu Dương, khuôn mặt tươi cười của Lý Cảo cũng dần dần lạnh như băng.

Tri phủ Liêu Dương Trương Ngọc nghi hoặc nói: "Tổng soái, Tần Kham này không đầu không đuôi bỗng nhiên nói cái gì phong thưởng Đóa Nhan tam vệ, hắn chắc sẽ không phải là muốn lôi kéo Đóa Nhan để đối phó ngươi chứ?"

Lý Cảo cười lạnh nói: "Hắn nếu dám mượn sức Đóa Nhan để đối phó ta, ta sẽ tố hắn tội danh tư thông với ngoại bang làm loạn biên trấn của ta, Lưu công công trong kinh chắc là đang chớ bản tấu này, vả lại... Hoa Đương hiện giờ hận thấu xương Đại Minh ta, chẳng lẽ Tần Kham hắn đọc thánh chỉ của hoàng đế, phong mấy cái hàm rỗng, liền có thể làm Hoa Đương thần phục hắn à? Quả thực là nực cười! Một thư sinh văn nhược chẳng hiểu gì cả, thánh chỉ của hoàng đế Đại Minh ra khỏi thành Liêu Dương đi về hướng bắc thì chẳng có mấy người chịu nghe đâu."

Trương Ngọc cười nói: "Tổng soái tính toán rất diệu, trước kia luôn nghe nói Tần Kham ở kinh sư ngang ngược thế nào, hại đồng liêu thế nào, hiện giờ chính mắt thấy, thì ra cũng là khí phách thư sinh, thật sự quá ngây thơ, ngang ngược được như thế chẳng cũng đều là ỷ vào sự sủng tín của hoàng đế mà thôi, nếu không có hơi ấm của hoàng đế, hắn còn có thể làm gì?"

Lý Cảo cũng cười: "Khi đao kiếm kề lên cổ, hắn sẽ hiểu, nơi Liêu Đông ai là chủ... Người đâu, truyền lệnh xuống, ba vạn vệ quan của Trầm Dương trung vệ, Cái châu vệ, Phục châu vệ tập hợp ở bờ nam sông Tây Lạp Mộc Luân, qua sông tìm bộ lạc của Đóa Nhan tam vệ rồi tập kích."

Trương Ngọc cả kinh: "Tổng soái, ngài đây là. . ."

Lý Cảo ý vị thâm trường cười nói: "Đóa Nhan xâm nhập, tiêu diệt nghi trượng của khâm sai Đại Minh, khâm sai đại nhân chết trong loạn quân, nhục lớn như vậy, bổn soái há có thể không đánh?"

Trương Ngọc ngây người một lát, lập tức minh bạch ý tứ của Lý Cảo, nhất thời tay chân lạnh cóng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.