Chương trước
Chương sau
Một thị vệ lưng đã cắm mấy mũi tên tuyệt vọng kéo cương ngựa, dùng thân thể máu thịt che chở cho Tiền Hiến, đẩy hắn lên người, quất mạnh vào mông ngựa, dùng hết một tia khí lực cuối cùng hô lớn: "Tiền soái chạy mau! Về vệ sở đi! Giữ mạng quan trọng hơn!"

Ngựa đội mưa tên chở Tiền Hiến chạy xa, không nhịn được quay đầu lại, đã thấy mưa tên ở gò đất ven đường đã dừng. Mấy trăm tướng sĩ của dũng sĩ doanh lao tới, mỗi người trong tay cầm cương đao, các thị vệ của Tiền Hiến chỉ cản được một chốc là bị chết trong loạn quân.

Tiền Hiến mắt như phun lửa, hắn cắn chặt môi, trơ mắt nhìn thị vệ đi theo hắn vào sinh ra tử nhiều năm lần lượt bỏ mạng, nuốt nước mắt quất vào mông ngựa mấy cái thật mạnh, phóng về phương hướng ngược với vệ sở.

Lời nói trước khi chết của Thị vệ Tiền Hiến không nghe theo, Tiền Hiến là tướng lãnh, đi một bước nhìn trăm bước, Tần Kham nếu đã động sát tâm với hắn, nói vậy chắc ba Thiên hộ dưới trướng mình cũng nằm trong kế hoạch của Tần Kham, không thể không có hậu chiêu, vệ sở dĩ nhiên không về được, kế duy nhất chỉ là mau chóng tới chỗ của Liêu Dương Lý tổng soái.

người tựa sát vào lưng ngựa chạy được mấy trăm trượng, ngay khi Tiền Hiến cho rằng mình đã thoát chết, một mũ tên nhọn vừa ổn vừa chuẩn từ trong rừng rậm bên đường bắn ra, bắn trúng cổ ngựa, cũng phát tan tất cả ảo tưởng của hắn.

Tiếp theo, lại mũi tên nhọn vô tình từ một đầu khác bắn ra, bắn trúng lưng Tiền Hiến, Tiền Hiến rên lên một tiếng đau đớn, từ trên lưng ngựa ngã xuống.

Trong rừng rậm, khuôn mặt già nua đáng khinh của Đinh Thuận lộ ra, nhìn thi thể của Tiền Hiến giữa đường cười hắc hắc, lẩm bẩm: "Liêu Đông chi cục không thể phá, giết một tên Tiền Hiến ngươi chỉ là bắt đầu mà thôi."

Nói xong Đinh Thuận quay đầu lớn tiếng nói: "Tiền Hiến đã chết! Phát tên báo cho Diệp Cận Tuyền, có thể động thủ với Nghĩa châu vệ sở rồi."

Một mũi tên lửa bay lên, trong trời đêm nổ ra một đóa khói hoa.

Thành Nghĩa châu, trong Hồng tân lâu.

Tần Kham mặc nho sam màu đen ngồi trong nhã gian ở lầu hai, các quan lại lớn nhỏ của Nghĩa châu do Lưu Bình Quý cầm đầu, theo phẩm cấp quan giai ngồi thành vòng tròn.

Quy củ quan trường Kinh sư cũng không khác lắm với địa phương, quan trường kinh sư chú trọng tư lịch, các quan văn quan văn nếu lén tụ tập, xếp ghế trước tiên cũng luận bằng cấp, thứ cát sĩ tất nhiên không thể tranh thủ vị, tiếp theo là tiến sĩ. Thứ tự chỗ ngồi của Tiến sĩ cũng có quy củ, không thể ngồi loạn, Hoằng Trị thứ mười lăm khẳng định xếp trên Hoằng Trị thứ mười ba, tiến sĩ đầu giáp so với nhị giáp tam giáp thì xếp trước, đây là quy củ quan trường bất thành văn hình thành từ hơn trăm năm qua, không thể tùy tiện phá bỏ, nếu không rất dễ kết thù.

Lúc trước nhạc phụ Đỗ Hoành của Tần Kham tới Lại bộ Nam Kinh báo cáo công tác, chỉ vì tránh thứ tự chỗ ngồi mà kế thù với hình bộ cấp sự trung Thạch Lộc lúc đó, phong thuỷ lưu chuyển, làm hại Đỗ Hoành thiếu chút nữa thì mất chức.

Mà quy củ quan trường trên địa phương khác với kinh sư, bởi vì quan lại địa phương xuất thân quá mức phức tạp, có người xuất thân khoa khảo đứng đắn, có người xuất thân ân khoa, có người ví dụ như thôi quan, chiếu ma, loại quan lại căn bản không cần công danh, cho nên quan phủ địa phương xếp chỗ bình thường chỉ theo phẩm cấp lớn nhỏ mà ngồi.

Đêm nay yến hội trong Hồng Tân lâu có màu sắc địa phương điển hình.

Khâm sai đại nhân Tần Kham ngồi chủ vị, bên cạnh một tả một hữu là tri phủ Nghĩa châu Lưu Bình Quý và đồng tri Nghĩa châu Vương Tùng Linh, theo thứ tự đi về sau là ba vị tri huyện sở hạt trong phủ, thôi quan chiếu ma kính bồi thì ngồi cuối, về phần loại nhân vật như sư gia phụ tá, căn bản ngay cả tư cách ngồi cũng không có.

Trong tiệc chén qua chén lại, khách và chủ đều vui, mấy vị danh kỹ tuyệt sắc ngồi trong nhã gian cách đó không xa gẩy đàn, diệu mục như nước thu của các danh kỹ cũng không ngừng liếc khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn của Tần Kham.

Tuổi chỉ mới đôi mươi, đã là đại quan danh dương thiên hạ, lại là thần tử sủng tín nhất của đương kim bệ hạ,còn nắm giữ Cẩm Y vệ mà thiên hạ vừa nghe đã sợ vỡ mật, anh tuấn cũng được, quyền vị cũng được, tất cả tính chất đặc biệt khiến nữ nhân ái mộ hắn đều có đủ, hỏi các danh kỹ tuyệt sắc sao có thể không ái mộ hắn? cho dù là làm một tiểu thiếp của hắn thì cuộc đời này coi như cũng không bạc, nữ tử phong trần có thể tìm một vị phú ông gia để nương tựa cả đời dĩ nhiên là phúc phận lớn, huống chi là một vị đại quan diện mạo anh tuấn, tay nắm đại quyền?

Trong yến hội tân khách ngồi đầy này, các danh kỹ giở hết tất cả chiêu thức, đều muốn khiến Tần Kham nhìn các nàng thêm một cái, tốt nhất giành được chút niềm vui của vị quan lớn trẻ tuổi này, chọn mình làm người hầu hạ giường chiếu, một đêm phong lưu qua đi, từ nay về sau các nàng có thể bay lên làm phượng hoàng, tương lai có lẽ làm thất phẩm cáo mệnh phu nhân cũng chưa biết chừng.

Kết quả là, trong yến hội tẩy trần cho khâm sai đêm nay, tiến ầm ĩ và phong nhã cùng tồn tại, rượu ngon cộng với mị nhãn bay loạn xạ. Chỉ tiếc tim nàng như nước mà tim chàng lại như sắt, vị đại nhân anh tuấn này chỉ lo chuyện trò với các quan viên, mắt ngay cả liếc cũng không thèm liếc các nàng lấy một cái, giống như coi các nàng không hề tồn tại, Tần đại nhân không hiểu phong tình thực sự đã làm tan nát trái tim của các danh kỹ.

Lưu Bình Quý tất nhiên nhìn thấy vẻ mặt của các danh kỹ, nâng chén kính Tần Kham rồi nói: "Tần đại nhân, rượu và sắc không thể tách rời, đại nhân chỉ uống rượu, lạnh nhạt với mấy vị tiểu mỹ nhân này, không hiểu phong tình là một tội rất lớn, ngà có nghe ra tiếng đàn của các tiểu mỹ nhân đều mang theo mấy phần u oán và hận ý không?"

Các quan viên đang ngồi đều cất tiếng cười to, mấy vị danh kỹ thì mặt lại dần dần đỏ lên, cũng không biết là mặt mỏng hay là làm bộ làm tịch, lại giống như vừa mừng vừa giận liếc Lưu Bình Quý một cái, hiển nhiên, vị Tri phủ đại nhân vì tranh cơ hội cho các nàng mà giành được hảo cảm nhất trí của chúng nữ.

Tần Kham cười khổ mấy tiếng, kiếp trước làm ngựa đực một đời mà giờ lại bị người ta nói thành không hiểu phong tình, quả thực là nỗi nhục rất lớn, chỉ tiếc gian tình của tiểu di tử và hắn ở trong nhà đã làm hắn cả ngày thấp tha thấp thỏm rồi, thật sự không dám chọc vào loại phiền toái xinh đẹp này nữa, Đỗ Yên nếu phát hiện gian tình của hắn và Kim Liễu nhất định sẽ chém hắn thành tám khối, nếu còn dám dính vào thêm một nữ nhân nữa, sẽ chặt hắn thành mười sáu khối.

Tám khối và mười sáu khối là hai loại thống khổ hoàn toàn bất đồng, tuy rằng đều là chết, nhưng Tần Kham vẫn hy vọng mình được chết an tường một chút.

Cảnh giới lá vụn không dính thân, có người là tự mình tu luyện ra, mà Tần Kham là bị bức mà luyện ra.

"Lưu đại nhân đừng châm chọc ta, tiếng đàn này là u oán hay là hận ý, thực sự đều nghe không hiểu." Tần Kham xấu hổ cười cười.

Lưu Bình Quý cười nói: "Thời Nam Bắc triều Lưu Hiệp từng viết một bộ sách rất hay, trong tri âm thiên có viết: 'luyện ngàn khúc rồi sau sẽ hiểu tiếng, nhìn ngàn kiếm rồi sau sẽ hiểu khí', Tần đại nhân thiếu niên phong lưu, tất là nhã sĩ kinh nghiệm phong nguyệt, nhã ý trong tiếng đàn này sao có thể nghe không hiểu?"

Xoay chuyển ánh mắt, Lưu Bình Quý chậm rãi nhìn mọi người trong bữa tiệc, như có thâm ý nói: "Có lẽ là Tần đại nhân nhãn giới quá cao, không vừa mắt tục phấn quan ngoại, hắn có lẽ là vì tâm tình của Tần đại nhân không tốt? Ha ha, Nghĩa châu vệ Tiền Chỉ huy sứ là vũ phu, tính tình quân nhân mà, trực lai trực khứ, đêm nay vắng mặt trong tiệc tẩy trần của đại nhân, chắc là có chuyện quan trọng, hạ quan ở đây thay Tiền Chỉ huy sứ bồi tội với đại nhân, mong đại nhân bỏ quá cho."

Tần Kham không khỏi ngây người một chút.

Cái đề tài này, câu trên thì không đầu không đủ, câu dưới thì lập tức châm ngòi ly gián, nhân cách phân liệt nghiêm trọng như vậy, người này làm sao mà lên làm tri phủ được vậy?

Mỉm cười nâng chén nhấp một ngụm rượu, ánh mắt Tần Kham liếc ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt hơi có chút bực mình.

Hai tên sát tài Đinh Thuận và Diệp Cận Tuyền không biết có đắc thủ không, hắn thật sự không muốn xã giao với đám quan văn chua loét này nữa, đêm nay là bước đầu tiên hắn dọn dẹp Liêu Đông, qua đêm nay, binh quyền và chính quyền của phủ Nghĩa châu phải toàn bộ nằm trong tay hắn, về phần những văn quan võ tướng này ai vô tội ai có tội, chỉ có thể chờ sau khi nắm giữ đại quyền trong tay rồi Cẩm Y vệ sẽ chậm rãi điều tra xem xét.

Ý tứ trong lời nói của ý tứ trong lời nói Tần Kham tất nhiên minh bạch, ngoài sáng là bồi tội thay Tiền Hiến, nhưng trên thực tế ý tứ lại hoàn toàn ngực lại, hắn muốn châm ngòi Tần Kham với Tiền Hiến, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Tiền Hiến đã bị Đinh Thuận thu thập, nhưng Lưu Bình Quý này chỉ sợ cũng không tốt được hơn là bao đâu.

Chớp chớp mắt, Tần Kham cười nói: "Lưu đại nhân so với ta còn phong nhã hơn, tuy là tuy là xuất thân tú tài, song hai năm nay chỉ lo luồn cúi trong quan trường, những sách ngày trước đọc quên sạch rồi, ở trước mặt các vị đại nhân, người đọc sách như ta thực sự là vũ nhục tư văn, hổ thẹn vô cùng! Ít nhất thì ta cũng nghe không hiểu cái gì là luyện ngàn khúc rồi gì gì đó..."

Lưu Bình Quý vội vàng cười bồi tiếp lời: "Luyện ngàn khúc rồi ắt nghe hiểu..."

"Ồ..." Tần Kham giật mình gật đầu, ngay sau đó vẻ mặt nghiêm lại: "... 'Ngàn khúc' là ai? sau 'ngàn khúc' còn có 'hiểu tiếng' à?" Loảng xoảng!

Tiếng đàn và tiếng tiêu của các Danh kỹ lập tức rố loạn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.