Một nén hương Cuối cùng, xa xa bụi vàng cuồn cuộn, tinh kỳ như rừng, một đội ngũ hai ngàn người trong bụi vàng xuất hiện trước mắt mọi người, khâm sai phía trước và đoàn long kỳ đón gió phấp phới, nghi bà giơ cao, uy nghiêm như núi.
Các văn quan võ tướng vẻ mặt nghiêm lại, đợi nghi trượng tới cách quan viên mấy chục trượng dừng lại, Tần Kham một thân kỳ lân bào đỏ thẫm xuống ngựa, mặt mày tươi cười bước về phía Tiền Hiến và Lưu Bình Quý.
Lưu Bình Quý là quan văn, bước lên trước vài bước, khom người bái: "Hạ quan tri phủ Nghĩa châu mang hàm giám sát ngự sử Lưu Bình Quý bái kiến khâm sai thiên sứ đại nhân."
Sau khi Quan văn bái kiến mới đến phiên quan võ, Tiền Hiến tiến lên một bước ôm quyền trầm giọng nói: "Mạt tướng Chỉ huy sứ Nghĩa châu vệ Tiền Hiến bái kiến khâm sai đại nhân."
Tần Kham tươi cười đỡ hờ, nói: "Vị đại nhân vị đại nhân khách khí quá, bản quan phụng mệnh bệ hạ tuần tra Liêu Đông, hôm nay đến đây quấy rầy, mong hai vị đại nhân đừng trách móc."
Lưu Bình Quý cười cười, nói: "Khâm sai thay thiên tử tuần tra Liêu Đông, chính là vinh hạnh rất lớn của đám người hạ quan, quấy rầy cá igif? Đại nhân, hạ quan đã chuẩn bị quan dịch trong thành Nghĩa châu cho đại nhân, mời khâm sai đại nhân vào thành tạm nghỉ."
Nói xong Lưu Bình Quý nghiêng người sang bên, tay phải duỗi ra, làm ra động tác mời vào thành, nhưng mà vừa vươn tay ra lại vừa hay chắn Tiền Hiến ở phía sau, cũng không biết là cố ý hay là vô tình.
Tiền Hiến bị tay Lưu Bình Quý cản, bất đắc dĩ phải lui ra sau một bước, trong mắt bỗng nhiên bắn ra một đạo quang.
Tần Kham nhìn thấy hết một màn này, lại bất động thanh sắc mỉm cười, nụ cười so với vừa rồi càng sâu hơn.
Tốt lắm, không thích thấy hoà hợp êm thấm, hai bên văn võ đánh nhau lòi óc mới phù hợp với thẩm mỹ quan của Tần Kham.
Nghĩa châu là nơi biên trấn, thành trì cũng không lớn, hơn nữa phòng bị rất nghiêm, vừa vào thành liền tùy ý có thể thấy được đá mài rất cao, từng thùng dầu hỏa và từng bó tên, những thứ này đều là vật chất chuẩn bị cho chiến đấu, tuần phố không phải chỉ là nha dịch của nha môn tri phủ, phần lớn tới gian là quan binh vệ sở cầm đao, liếc một cái là thấy quân chính của thành trì này có chút hỗn loạn.
Có điều cũng coi như là phong cảnh độc đáo của biên trấn, dù sao biên cảnh Đại Minh cũng không yên ổn, kẻ địch bọn họ phải đối mặt không chỉ là Thát tử công thành minh đao minh thương, cũng có cả mật thám Thát tử lẻn vào trong biên trấn Đại Minh chế tạo hỗn loạn, việc này chỉ dựa vào nha dịch của nha môn tri phủ thì chỉ sợ không xử lý được.
Vào thành trên đường tới quan dịch, Tần Kham và Lưu Bình Quý khách sáo hàn huyên vài câu.
Lưu Bình Quý nguyên quán ở Hà Nam, là tiến sĩ nhị giáp năm Hoằng Trị thứ mười ba, sau khi làm biên tu mấy năm trong Hàn Lâm viện thì được đưa ra ngoài tới biên trấn làm quan, chỉ từ điểm này là biết, Lưu Bình Quý chắc tính tình quá mức chính trực, mọi người đều biết, quan địa phương Đại Minh đều thích nhất là nha môn lắm nước béo, có điều nước béo của quan địa phương biên trấn lại rất ít, hơn nữa còn phải từng thời từng khắc phòng bị kẻ địch, làm loại quan này có thể nói là đầu dắt ở thắt lưng, hệ số phiêu lưu so với đại vương thổ phỉ thì cũng chẳng nhỏ hơn là bao.
Trên Quan trường nếu không phải là đắc tội với đại nhân vật, phàm là kẻ hơi thức thời một chút đều sẽ không ra ngoài tới biên trấn, làm quan phụ mẫu thế này chẳng thà ở trong Hàn Lâm viện kiếm tư lịch.
Sau khi Vào thành, Tiền Hiến cách phía sau Tần Kham không xa cũng không gần, nghe Tần Kham và Lưu Bình Quý hàn huyên, Tiền Hiến mặt mày tươi cười không nói xen vào, Tần Kham nhận thấy được sâu sắc trong không khí hoà hợp êm thấm là mạch nước ngầm dũng động, quan trường Nghĩa châu nho nhỏ rất không bình tĩnh.
Thành Nghĩa châu rất nhỏ nên không có quan dịch riêng biệt, quan dịch an bài trong nha môn tri phủ, dưới sự vây quanh của các quan viên, Tần Kham đi vào nha môn, thấy nha môn có chút cũ nát, hiển nhiên nhiều năm chưa được tu sửa, trong viện ở nhị đường trống rỗng, đình đài thủy tạ đều không có, chính giữa là hai gốc ngô đồng, còn có một hoa viên nhỏ ra thì không còn gì nữa.
Mời Tần Kham vào nội đường, ác quan viên theo cấp bậc mà ngồi xuống.
Không khí nhiệt liệt mà quỷ dị, thái độ của Lưu Bình Quý đối với Tần Kham không thể nói là lấy lòng, cũng không thể nói là lãnh đạm, thuần túy là hội thoại phương, cấp bậc lễ nghĩa làm rất chu đáo, khiến cho người ta không tìm được sai sót, mà Tiền Hiến cũng rất khách khí, lời tuy hơi ít, Tần Kham nói tới một số chuyện thú vị ở kinh sư thì hắn cũng chỉ cười bồi, thỉnh thoảng chen vào một câu thì lại bị Lưu Bình Quý giành trước cắt ngang, Lưu Bình Quý giống như cố ý cắt ngang Tiền Hiến, sau một phen hàn huyên, Tiền Hiến thậm chí ngay cả một câu đầy đủ cũng chưa thể nói được, liên tục bị cắt ngang, nụ cười của Tiền Hiến cũng càng lúc càng miễn cưỡng và lạnh lùng.
Tần Kham càng xác định quan trường Nghĩa châu không bình tĩnh, giữa Lưu Bình Quý và Tiền Hiến có mâu thuẫn khó có thể điều hòa, thậm chí không nghi ngờ gì nữa hai người này đã xé rách da mặt, chỉ là làm bộ hòa khí trước mặt khâm sai hắn mà thôi.
Đó là một hiện tượng tốt, tim Tần Kham không khỏi đập mạnh, một kế hoạch lớn mật dần dần hình thành trong đầu hắn.
Rất lâu rồi không chủ động lừa người.
Khi ra khỏi kinh lừa Lưu Cẩn thì không tính, đó là Lưu Cẩn chủ động chơi hắn thì hắn đáp lễ lại mà thôi.
Trong tiếng nói cười, đôi mắt tội ác của Tần Kham liếc về phía Tiền Hiến, lớn nhỏ dài ngắn vừa hay thích hợp, quả thực là khuôn mẫu bị lừa trong kế hoạch này của hắn.
Khụ khụ hai tiếng, Tần Kham cười nói: "Nghĩa châu nằm ở sườn đông Liêu Đông, bắc gần Trường Thành, tây gần Bột Hải, có thể nói f địa linh nhân kiệt, bản quan vừa nhìn tướng mạo của chư vị đại nhân là rõ rồi."
Lưu Bình Quý chắp tay cười nói: "Đại nhân quá lời, phủ Nghĩa châu là cổ thành Liêu Tây, từ thời Yến Tần đã quận, thời Hán Võ thì lập huyện, vào bản triều thì lập phủ, đã có hơn hai ngàn năm lịch sử, có danh xưng 'Liêu Tây cố đạo', xưa nay là nơi mà binh gia phải tranh."
Tần Kham cười nói: "Binh gia phải tranh.... Ha ha, cái này, Lưu tri phủ có phải nói quá khuyếch trương hay không? Cái gọi là binh gia phải tranh, chỉ là xem tình thế lúc ấy mà thôi, ví dụ như thời Yến Tần thiên hạ phân liệt, mỗi một mỗi một phủ đều có thể xưng là nơi binh gia phải tranh, thái tổ bản triều thần võ anh minh, gây dựng Hán nhân đại nhất thống lớn như vậy, Nghĩa châu mặc dù gần tuyến đầu của Đóa Nhan, nhưng mà dù sao cũng coi như là hậu phương, phía bắc có Nghiêm Minh hậu truânn vệ, phía tây có Lão Cáp hà vệ, phía đông có Trầm dương trung vệ thiết lĩnh vệ, phía nam cũng có Cẩm Châu vệ, Nghĩa châu được mấy vệ này vây quanh, nếu nói là nơi binh gia phải tranh thì thật là... Ha ha."
Tần Kham nói đến một nửa liền cười ha ha không nói nữa, nhưng mà đang ngồi đây đều là hạng giảo hoạt, sau những lời của Tần Kham, vẻ mặt của mọi người đều mọi người đều ngưng trọng, người kìm lòng không đậu mà hơi rướn về phía trước.
Những lời này của Khâm sai đại nhân... Không tầm thường
Ánh mắt của Lưu Bình Quý bỗng nhiên trở nên ngưng trọng, chắp tay nói: "Không biết lời nói của khâm sai đại nhân là có ý gì? Hạ quan ở biên trấn đã lâu, không biết thế cục trong triều, nhưng trong triều có cách nói gì đối với Nghĩa châu ta sao? Mong khâm sai đại nhân nói thẳng cho biết, chúng hạ quan vô cùng cảm kích."
Các quan viên cũng vội vàng chắp tay, vẻ mặt có chút lo lắng.
Tần Kham cười cười, nói: "Bản quan trước khi ra khỏi kinh chỉ là nghe phong phanh mà thôi, việc nghe phong phanh chưa chắc đã là thật, ha ha, tốt nhất không nói, để tránh có ngôn quan lại tố bản quan tội nói hưu nói vượn, tội danh mặc dù không lớn, nhưng nói ra đi cũng không dễ nghe."
Đám quan viên Lưu Bình Quý quýnh quá, thế là lại cầu xin, cũng đảm bảo là sẽ không truyền ra ngoài, Tần Kham lúc này mới do dự nói: "Trước tiên nói rõ nhé, đây là bản quan nghe được chứ không phải là ý tứ của bản quan, các ngươi đừng có tính lên đầu ta. Các ngươi biết đó, sau khi tân hoàng đăng cơ, Lưu Cẩn Lưu công công nắm ti lễ giám, Lưu công công tuổi già chí chưa già, rất muốn làm một phen đại sự nghiệp, thế là đưa ra một số chủ trương với mấy vị Đại học sĩ, ừ, có thể xưng là 'Lưu thị tân chính', trong đó có một điều là dẹp hẳn những tướng thừa, binh thừa, phí thừa của Đại Minh ta."
Nói tới đây, mí mắt Chỉ huy sứ Tiền Hiến bỗng nhiên giật giật.
Quan viên nói chuyện mỗi chữ đều rất chú ý, vị khâm sai này miệng nói dẹp bỏ tướng thừa, binh thừa, nhưng lại không nhắc tới "quan thừa", chẳng lẽ tân chính (chính sách mới) của ti lễ giám Lưu công công đầu tiên là muốn đem quân đội vệ sở ra khai đao?
Dưới cái nhìn chăm chú của Tiền Hiến, Tần Kham chậm rãi nói: "Vừa rồi bản quan nói Nghĩa châu không phải là nơi binh gia phải tranh, lời này đương nhiên cũng có ý, trên thực tế đánh giá đối với Nghĩa châu không phải ta nói. . ."
Mấy tên quan viên đồng loạt tiếp lời: "Lưu công công nói, đúng không?"
Tần Kham cười nói: "Đúng vậy, cho nên ý tứ của Lưu công công là, phải bỏ đi một số vệ sở dư thừa, hoặc là không có tác dụng chiến lược quá lớn, đem quân phí tiết kiệm được toàn bộ bổ sung cho quân giới kiểu mới và tuyến đầu cần thiết nhất, ví dụ như Tuyên phủ, Đại Đồng, Ninh hạ vệ, những tướng lãnh và quân hộ bị xóa bỏ tất nhiên là cởi giáp về làm nông, triều đình không phát lương bổng nữa..."
Nói xong Tần Kham bỗng nhiên quay đầu nhìn Tiền Hiến, ánh mắt tràn ngập đồng tình, rất rõ ràng, bao hàm bên trong là... Ngươi sắp về quê làm ruộng rồi đấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]