Chương trước
Chương sau
Tần Kham ngây người một lát, thở dài ảm đạm: "Bà nương này không được, vũ nương kiều mỵ bị nàng ta giả trang, lại thành ngay thành viên hạch tâm của một tổ chức xã hội đen, ôi nghiệp chướng."

Được rồi, chế phục dụ hoặc hơi có tỳ vết, Tần Kham có thể cho qua, làm việc gì chỉ cần dám bước ra nửa bước đầu là đều đáng được cổ vũ và khen thưởng.

Trong màn che hồng nhạt, hai bóng người quay cuồng trên dưới, như con thuyền nhỏ trong biển giận, theo sóng gió mà lắc lư, thỉnh thoảng truyền đến tiếng rên rỉ khẽ khàng.

Mưa gió qua đi, lời chia ly còn chưa kịp nói thì Đỗ Yên đã mệt mỏi ngủ thiếp đi rồi.

Tần Kham mỉm cười nhìn khuôn mặt ngủ say như trẻ con của nàng ta, tưởng tượng lại hồi bão tố điên cuồng vừa rồi, vẻ mặt trìu mến khẽ hôn lên trán nàng.

Khoác áo đứng dậy xuống giường, Tần Kham đi ra khỏi phòng, bỗng nhiên muốn kiếm một vò rượu ngồi uống một mình, chải chuốt lại từng việc đã trải qua trong hai năm nay.

Cửa phòng mở ra, tinh quang đầy trời.

Một bàn tay từ bên cạnh vươn ra, bỗng nhiên túm lấy vạt áo hắn hung hăng kéo đi.

Trong bóng tối, một đôi mắt mang theo vẻ u oán lóe sáng như sao trên trời.

"Kim Liễu? nàng ở ngoài phòng ta làm gì?"

"Hừ! Chờ chàng cả nửa đêm, nghe xuân cung sống động cả nửa đêm, chàng đúng là kẻ nhẫn tâm, ta nếu không ở đây chờ chàng, chắc chàng định sáng mai chẳng nói tiếng nào mà đi luôn có phải không?"

Tần Kham cười gượng: "Ta giờ không phải ra rồi sao? Đang định lén lút đi tìm nàng đây."

Cảm giác có chút quái dị, Tần Kham bỗng nhiên nhớ tới thành ngữ "Ôm cây đợi thỏ", không nghi ngờ gì nữa, hắn chính là con thỏ ngốc đụng phải cây.

Trong bóng tối chỉ cảm thấy một bàn tay mềm kéo hắn tới một sương phòng khác.

"Ta từng học mua bụng từ chỗ một nữ tử mục, tỷ phu có muốn xem không?"

Kim Liễu múa bụng hiển nhiên mạnh hơn Đỗ Yên không chỉ một bậc.

Cô nàng này đêm nay động cơ cũng không thuần giống như Đỗ Yên, sau khi kéo Tần Kham vào đông sương phòng, cũng không thấy thân thể nàng ta nhúc nhích, một thân áo lót hè tự nhiên từ đầu vai tuột xuống, lộ ra bờ vai trắng như tuyết, quay đầu cười e lệ, khi xoay người, chỉ còn lại một cái yếm đen mỏng tang, yếm rất ngắn, phía dưới còn điểm thêm một cái chuông nhỏ, thân thể khẽ động, chuông kêu leng keng.

Chi tiết quyết định thành bại, chỉ từ đạo cụ liền có thể nhìn ra được, Kim Liễu là chuyên nghiệp, cũng không biết lúc trước ở thanh lâu được huấn luyện như thế nào, nàng ta cơ hồ là văn võ toàn tài, cầm kỳ thư họa vũ, không cái nào không tinh, eo nhỏ như rắn nước cùng với tiết tấu tiếng chuông thanh thúy, xoay càng lúc càng nhanh, càng lúc càng điên cuồng.

Tần Kham không nhịn được nuốt nước miếng, hầu kết trên dưới mấp máy mấy cái.

Thật sự là yêu tinh khiến người ta vừa yêu vừa xót.

Nàng ta tựa hồ đeo hai cái mặt nạ hoàn toàn khác nhau, nghèo khó khi nghèo khó vì kiếm mỗi một xu tiền sạch, đầu nàng ta luôn ngẩng cao, giống một con phượng hoàng gặp xui rơi vào ổ gà, bất luận là ti tiện thế nào vẫn không chịu cúi cái đầu cao ngạo. Sau khi vào Tần phủ, thân phận bất đồng, nàng ta lại biến thành một bộ dạng khác, quyến rũ, mảnh mai, một bầu lửa nóng hóa thành lón tay mềm đoạt phách, như dây thừng quấn chặt vào người hắn, tới chết không rời.

Trong nhà có một nữ nhân như vậy, Tần Kham cảm thấy nhân sinh của mình càng lúc càng rực rỡ.

Vòng eo của Kim Liễu càng xoay càng nhanh, cái bụng bằng phẳng phủ mồ hôi trong suốt như sương sớm. Giống như một động cơ vĩnh viễn không ngừng, triệt để thiêu đốt lên dục hỏa trong lòng Tần Kham.

Trảm yêu trừ ma chính là việc quân tử nên làm, con yêu tinh này đêm nay phải thu phục nàng ta!

Một tiếng hô khẽ vang lên, kèm tiếng rên đau đớn, trên giường trắng, mấy đóa mai đỏ hé nở.

Quá trình Thu phục yêu tinh là dài lâu mà khoái hoạt. Mệt lại sung sướng.

Tần Kham không nhớ rõ mình thu phục nàng ta bao nhiêu lần, cho tới khi mình cũng thu phục không nổi nữa mới vội vàng mặc xiêm y, dưới ánh mắt đậm quánh như mật của Kim Liễu lặng lẽ trở về phòng.

Không thể không bí mật, nếu bị Đỗ Yên phát hiện gian tình giữa hắn và Kim Liễu, chờ hắn từ Liêu Đông trở về, chỉ sợ Kim Liễu đã thành một nồi thịt kho thơm phức rồi.

Sáng sớm hôm sau, Tần Kham vất vả một đêm thu phục yêu tinh cảm thấy bắp chân có chút như nhũn ra.Ở trước mặt Đỗ Yên cũng không dám lộ ra vẻ khác thường, Kim Liễu cũng vậy, hành động của nàng ta rõ ràng so với Tần Kham thì tinh trạm hơn rất nhiều, bộ dạng vân đạm phong khinh hồn nhiên như không có gì xảy ra, chỉ tiếc trên mặt vẫn lưu lại một tia xuân tình, và hai gò má đỏ như ráng chiều đã bán đứng nàng ta.

Trong tiếng dặn dò lưu luyến không rời của Đỗ Yên. Trong ánh mắt thâm tình của Kim Liễu, Tần Kham dẫn Đinh Thuận và Diệp Cận Tuyền, cùng với năm trăm thiếu niên tân binh vừa chiêu mộ vào kinh sư.

Trước nha môn Bắc trấn phủ ti, một biên Thiên hộ của dũng sĩ doanh sớm đã chờ đợi, dẫn đội vẫn là người quen cũ, là tham tướng Tôn Anh lúc trước phụng lệnh Tần Kham vây công Đông Hán.

Tần Kham cười nhạt, chắc là ngự mã giám Trương Vĩnh cố ý an bài.

Hiện giờ Lưu Cẩn đắc thế. Trương Vĩnh mặc dù nắm ngự mã giám, nhưng nghe nói ở trong cung thường bị Lưu Cẩn chèn ép, song Trương Vĩnh cũng cứng, bị Lưu Cẩn bức đến góc tường vẫn chết cũng không hối cải. Gân cổ ngạnh kháng tới cùng với Lưu Cẩn.

Ngạnh kháng thì ngạnh kháng, Trương Vĩnh cũng không phải là mãng phu hữu dũng vô mưu, những ngày này Trương Vĩnh cố ý nịnh hót lấy lòng Tần Kham, mục đích của hắn thì Tần Kham tất nhiên trong lòng biết rõ, người này cũng cảm thấy không ăn ứng được, muốn lôi kéo đồng minh, có thể khẳng định, nếu lúc này Tần Kham muốn động thủ với Lưu Cẩn, Trương Vĩnh tuyệt đối sẽ là người nhanh nhất ở bên cạnh đưa dao cho hắn.

Không may, Tần Kham lại chờ Trương Vĩnh tự đâm.

Đâm lén ai mà không biết? Người của đảm lượng đâm lén mới gọi là lực sĩ thực sự. Tần Kham là văn nhân, không phải lực sĩ, lại càng không phải là kẻ ngốc.

Dũng sĩ doanh và năm trăm tân binh đã tụ tập với nhau, lẳng lặng chờ Tần Kham hạ lệnh xuất phát, cộng với hơn hai trăm nghi trượng khâm sai, một đội ngũ khâm sai đại thần gần hai ngàn người toàn bộ tập kết đợi lệnh.

Lọng vàng, nghi bài mở đường, kim sách gậy dốt. Nghi trượng khâm sai đã chuẩn bị thỏa đáng.

Lý Nhị vẻ mặt khó chịu đi phía sau sau lưng Tần Kham, miệng thấp giọng nói thầm, lần này Tần Kham tới Liêu Đông dẫn theo Đinh Thuận lại không dẫn hắn, Lý Nhị cảm thấy rất mất hứng, có một loại sợ hãi bị thủ trưởng xa lánh.

Suy nghĩ của Văn nhân và quân nhân khác nhau, Tần Kham là lo chuyến này đi nguy hiểm, mà Đinh Thuận và Lý Nhị thi coi việc này là một lần kỳ ngộ của mình, chức quan công huân của quân nhân, trước giờ chỉ là kiếm trên chiến trường.

Tần Kham không quan tâm tới những lời cằn nhằn của Lý Nhị, thân là thủ trưởng, khi nên trấn an thì tất nhiên phải trấn an, nhưng cũng không thể quá nuông chiều họ.

Lý Nhị thấy Tần Kham phớt lờ những gì hắn nói, cuối cùng hết hy vọng, ngượng ngùng thay đổi đề tài.

"Tần soái, tảo triều hôm nay lại có người đàn hặc Lưu Cẩn." Lý Nhị cười nói.

"Ai?"

"Một ngôn quan, Hộ bộ cấp sự trung Vương Nguyên Chi, tiến sĩ tam giáp năm Hoằng Trị thứ mười ba, có điều người này cũng không phải người tốt lành gì, mượn tiếng nói trong triều mà thu hối lộ khắp nơi, ở quê mua đất mong phát tài, nghe nói còn bởi vậy mà gây ra lấy mạng người, về sau không biết dùng phương pháp gì, quan phủ địa phương không giải quyết. Hôm nay lại đi tố cáo Lưu Cẩn, nhận hối lộ cũng không biết da mặtcủa hắn kiểu gì.

Tần Kham nhíu mày thở dài: "Chó cắn chó, thôi. Lưu Cẩn thu thập hắn chưa?"

Có lẽ Lưu Cẩn cũng biết hiện giờ triều đình chỉ trích hắn nhiều, lúc này lại không lên tiếng, nhìn bộ dáng của hắn, tựa hồ định tha cho Vương Nguyên Chi."

Trên mặt hiện lên Tần Kham trên mặt hiện lên nụ cười xấu xa quen thuộc: "Đoạn thời gian ta rời kinh, cũng nên tìm chút việc cho Lưu Cẩn làm, bằng không hắn lại rảnh quá, người dám đắc tội với Lưu công công, không thể để hắn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, Lưu công công không xử thì chúng ta xả giận giúp hắn."

Ý tứ của Tần soái là..."

"Dẫn mấy người đáng tin, đem đốt nhà Vương Nguyên Chi, sau đó một đao chém chết Vương Nguyên Chi, ở hiện trường lưu lại dấu vết nhé...";

Nói một nửa là ngừng, Lý Nhị không phải ngu, tức hai mắt sáng ngời, lại kính vừa sợ nhìn Tần Kham một cái, cười âm hiểu: "Dấu vết đương nhiên không thể quá rõ ràng, có điều dù sao cũng phải cố ý mà như vô tình lưu lại và cá, nhưng lại chẳng may chỉ về phía Lưu công công, lại vừa hay để toàn bộ đại thần triều đình đều biết."

Tần Kham liếc mắt nhìn hắn, thở dài: "Thủ hạ của ta càng lúc càng càng không có tiết tháo, cứ tiếp túc thế này thì ra sao đây? Về sau hồi kinh nhất định phải dạy họ mấy tiết giáo dục công dân mới được."

Leo lê ngựa, Tần Kham giơ mã tiên về phía đội danh dự, lớn tiếng nói: "Ra khỏi thành, tới Liêu Đông."

Biên trấn, Đóa Nhan, Lý Cảo, Hoa Đương, bất kể các ngươi là loại hung tợn thế nào, Tần Kham ta cứ tới gặp các ngươi."

Liêu Đông cho dù là đầm rồng hang hổ, ta cũng thề sẽ san bằng nó!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.