Chương trước
Chương sau
Tần Kham đang nói chuyện với Chu Hậu Chiếu, nghe vậy theo bản năng ngẩng đầu, tiếp theo thì hồi thần, quay đầu nhìn, thấy Đỗ Yên sắc mặt giận dữ, bộ dạng đằng đằng sát khí, không khỏi hoảng sợ.

"Yên nhi, nàng ... nàng tới chỗ ta làm gì?"

Đỗ Yên cười lạnh, bỗng nhiên thấy Chu Hậu Chiếu bên cạnh Tần Kham vẻ mặt kinh sợ nhìn nàng ta.

Sau khi đánh Chu Hậu Chiếu hai lần, Tần Kham cuối cùng vẫn nói cho Đỗ Yên hay thân phận của Chu Hậu Chiếu. Đỗ Yên lúc ấy cũng hơi kinh ngạc một chút, về sau thì Chu Hậu Chiếu thường xuyên tới tìm Tần Kham. Thường xuyên qua lại mọi người thành quen, có điều quen thì quen, Chu Hậu Chiếu đối với Đỗ Yên vẫn duy trì sự sợ hãi từ đáy lòng, dù sao từ nhỏ đến lớn có ai dám đánh hắn thảm vậy đâu, hơn nữa còn đánh hai lần, đã thế còn là nữ nhân. Tất nhiên là một tồn tại cường đại và tà ác. Không thể không kính sợ ba phần hay không

Thấy Chu Hậu Chiếu vẻ mặt sợ hãi nhìn nàng ta, Đỗ Yên cũng ý thức được trường hợp không đúng, thế là cúi chào Chu Hậu Chiếu nói: "Nô tì Tần Đỗ thị bái kiến bệ hạ."

Chu Hậu Chiếu không kìm được thối lui hai bước, Tròng mắt đảo quanh, nhìn bộ dạng đó tựa hồ có một loại xung động muốn gọi võ sĩ hộ giá

Tần Kham vội vàng bước ra giải vây, tiến đến nhẹ giọng nói vào tai Chu Hậu Chiếu: "Bệ hạ yên tâm, phu nhân của phu nhân trước khi ra cửa đã đánh người rồi, chắc là đã nghiền rồi. Giờ nàng ta rất hiền lương thục đức..."

Chu Hậu Chiếu kinh hồn chưa định: "Tần phu nhân miễn lễ."

Hai người sau khi làm lễ gặp mặt rồi, Đỗ Yên nhìn Tần Kham hỏi: "Tướng công, Lễ bộ thượng thư là ai?"

Thanh âm thẽ thọt nhưng lại mang theo sát ý, dùng lời của Ôn Thụy An mà oi thì đó là "ôn nhu nhất đao".

Tần Kham không khỏi hết hồn, có thể khẳng định, Đỗ Yên tìm Lễ bộ thượng thư không phải để chúc hắn sống lâu trăm tuổi.

"Có thể đổi câu hỏi không?" Tần Kham thở dài.

Đỗ Yên rất hiền hoà, thế là thay đổi câu hỏi: "Tướng công không phải nói hôm nay có bắn pháo sao? Pháo ở đâu?"

Sát khí trong Những lời này càng rõ ràng hơn.

Chu Hậu Chiếu hiển nhiên muốn cải thiện một chút quan hệ với vị nữ bá vương này, mang theo mấy phần lấy lòng chỉ về phía rừng cây nhỏ trước mặt: "Hỏa pháo ở đó..."

Sau đó thuận tay lại chỉ về phía Trương Thăng ở xa xa: "Lễ bộ thượng thư ở đó.... Tần phu nhân có thể tự mình đốt lửa, góp mấy tiếng vang cho đại hôn của trẫm không?"

Tần Kham: "... ..."

Đỗ Yên ném ánh mắt tán dương về phía Chu Hậu Chiếu, trong ánh mắt có mấy phần trìu mến.

Anh hùng tiếc anh hùng, họa tinh tiếc họa tinh.

Đỗ Yên vốn là nữ nhân thần kinh thô, Chu Hậu Chiếu hiền hoà như vậy, ác cảm trước kia đối với thằng bé này cũng biến mất. Gật đầu thật mạnh với hắn: "Sau này ta tuyệt đối sẽ không đánh ngươi nữa."

Chu Hậu Chiếu lập tức lộ ra vẻ mặt thụ sủng nhược kinh: "Tần phu nhân khách khí rồi, vậy thì tốt biết bao."

Tần Kham bỗng nhiên có một xung động muốn về nhà trốn.

Bất đắc dĩ nhìn Đỗ Yên mặc cáo phục đỏ thẫm, nhún mấy cái đã chui vào rừng.

Chu Hậu Chiếu liếc hướng một cái, mọi người thân như vậy. Hàm nghĩa trong ánh mắt hắn Tần Kham tất nhiên hiểu rõ, đại thể là tràn ngập đồng tình.

Tần Kham đành phải thở dài: "Bệ hạ bao dung. Gia môn bất hạnh..."

Chu Hậu Chiếu ngoài cười nhưng trong không cười: "Trẫm hiểu mà, từ xưa đến nay thần thú trấn trạch đều rất hung."

Cuối phố truyền đến tiếng động lớn, tinh thần Chu Hậu Chiếu run lên, hai mắt lập tức bắn ra quang mang hưng phấn.

Tần Kham biết loại hưng phấn này không hề liên quan tới Hạ hoàng hậu.

Ngọc liễn hoàng hậu Ba mươi sáu người khiêng chậm rãi đi tới Chính Dương môn, mấy đại hán tướng quân dẫn đầu rất thành thạo vụng roi lên không, phía sau là nghi trượng, trong ngọc liễn phủ rèm mơ hồ có thể thấy được Hạ hoàng hậu đoan trang ngồi ở bên trong, nghi trượng đi qua đâu, tất cả dân chúng ven đường đều toàn bộ cung kính quỳ lạy.

Hạ hoàng hậu chỉ mười lăm mười sáu tuổi, tuổi còn nhỏ không ngờ lại thành hoàng hậu một nước, thực sự là phúc không nhỏ, thật tâm mà nói, Hạ hoàng hậu quả thật trông rất xinh đẹp, mặt tròn, miệng đào, mắt hạnh mày liễu, giống như Quan Âm Bồ Tát cung phụng trong miếu, chính là tướng mạo điển hình phù hợp với thẩm mỹ quan của nam nhân Minh triều, lúc trước Hoằng Trì đế chọn hậu chắc cũng không phải chọn lung tung, đối với tướng mạo của hoàng hậu tương lai vẫn trải qua một phen khảo cứu tỉ mỉ, Hạ hoàng hậu rất xinh, lại có tướng vượng phu lắm con điển hình.

Lúc này Hạ hoàng hậu trong ngọc liễn ngồi so với Quan Âm Bồ Tát còn đoan trang hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn căng ra, mắt phượng vẫn còn mấy phần ngây ngô lại cố ý làm ra vẻ uy nghiêm, cái cằm hất cao hướng với thế nhân tỏ rõ sự cao cao tại thượng của nàng ta.

Tần Kham híp mắt nhìn hình dáng mơ hồ của Hạ hoàng hậu ở xa xa, trong lòng không khỏi thầm than.

Vị tân hoàng hậu Đại Minh này cả đời chắc cũng chỉ có thể là hoàng hậu, mục đích nàng ta tới cuộc đời này tựa hồ chỉ vì thân phận "Hoàng hậu" này mà sống, có lẽ nàng ta không thể nào ngờ được, nàng ta sớm đã trong bất tri bất giác mất đi sự sủng ái của trượng phu rồi.

Quay đầu nhìn Chu Hậu Chiếu, ánh mắt nhìn ngọc liễn hoàng hậu của Chu Hậu Chiếu có mấy phần lạnh lẽo, đại hôn hôm nay đối với hắn mà nói, chỉ là có thêm một vị thê tử trên danh nghĩa, bởi vì thần dân Đại Minh cần hắn có một hoàng hậu, như vậy mà thôi.

Đây chính là sự bi ai của hôn nhân chính trị.

Trong mắt Chu Hậu Chiếu, hoàng hậu kiều mỵ hơn hoa sức hấp dẫn đối với hắn còn không bằng một hồi náo nhiệt hắn chờ mong đã lâu.

Từ cuối phố tới trước Chính Dương môn, một đoạn đường ngắn không ngờ đi mất nửa tiếng, nghi trượng nghênh nghênh hoàng hậu cuối cùng cũng khoan thai mà đến.

Văn võ bá quan Chờ ở trước Chính Dương môn hơi có chút kích động, không phải là vì vị hoàng hậu này. Mà là vị hoàng đế bệ hạ không khiến cho người ta bớt lo kia, hoàng hậu sắp nhập chủ hậu cung, bệ hạ từ hôm nay đón dâu lập gia, chắc sau này sẽ bớt làm loạn đi nhỉ? Các đại thần hi vọng Chu Hậu Chiếu từ hôm nay sẽ thoát thai hoán cốt, thay đổi triệt để. Làm một quân chủ anh minh không kém gì tiên đế.

Khi Ngọc liễn cách Chính Dương môn không tới mười trượng. Văn võ bá quan dưới sự chỉ huy của Lễ bộ thượng thư Trương Thăng, đều dùng thần lễ quỳ lạy ngọc liễn. Đây cũng là tuyên cáo với thế nhân, văn võ bá quan Đại Minh công nhận thân phận hoàng hậu, thân phận của hoàng hậu xem như đã trần ai lạc định. Ngày sau cho dù Chu Hậu Chiếu muốn phế thì chỉ sợ các đại thần trong triều đình cũng không đáp ứng, chuyện của thiên gia tức là chuyện của thiên hạ, cho dù hoàng đế muốn ly hôn cũng phải do các đại thần định đoạt, không phải do Chu Hậu Chiếu quyết định.

Chu Hậu Chiếu không nghĩ xa như vậy. Lúc này trong mắt hắn lấp lánh quang mang hưng phấn, khi người khác đều đang cúi đầu quỳ lạy, mắt hắnvẫn không ngừng liếc về phía rừng cây nhỏ ngoài quảng trường.

"Tần Kham, phu nhân của ngươi đáng tin chứ?" Chu Hậu Chiếu hỏi.

Tần Kham biết hắn muốn hỏi gì, thế là thở dài: "Nàng ta so với ngươi thì đáng tin hơn đấy, bệ hạ yên tâm đi, nàng ta nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của ngươi."

Ngọc liễn đi tới trước Chính Dương môn, Trương Thăng không khỏi oán hận lườm Chu Hậu Chiếu một cái, vốn là điển lễ đại hôn tiến hành thuận lợi. Lúc này hoàng đế không ngờ không để ý tới lễ chế tự mình ra cửa nghênh đón, trình tự kế tiếp vốn là hoàng hậu vào điện Phụng Thiên giao bái với hoàng đế, sau đó nhận sự chúc mừng của bách quan va đặc phái viên chư quốc, hiện tại hoàng đế đã đứng ở cửa cung rồi, bảo Lễ bộ thượng thư hắn phải chủ trị chuyện tiếp theo thế nào?

Sau khi nghĩ một lúc, Trương Thăng không thể không lâm thời sửa đổi lễ chế, dứt khoát để hoàng đế và hoàng hậu tới Thái Miếu cáo tế liệt tổ liệt tông.

Vừa định cao giọng hô lớn thì biến cố ngoài dự đoán mọi người đã phát sinh.

Ầm!

Trong rừng cây nhỏ ngoài Quảng trường ầm một cá, Trương Thăng chỉ cảm thấy một trận đất rung núi chuyển. Một mũi thuốc súng đậm đặc xộc vào mũi, gió mạnh mang theo mùi thuốc súng chẳng những thổi tung áo quan của hắn, Hơn nữa còn làm hắn cả người lảo đảo thối lui mấy bước.

Văn võ bá quan Trước Chính Dương môn lập tức biến sắc.

Náo nhiệt vẫn chưa hết, chỉ nghe thấy tiếng pháo không ngừng vang lên, mười khẩu pháo được điều ra từ trong Thần Cơ doanh đều phát uy, khẩu này nối tiếc khẩu kia gầm vang.

Đám người lập tức loạn thành một đống, quan viên cũng thế, hoạn quan cũng thế, đều sợ tới mức mặt như màu đất, chạy trối chết, trên quảng trường là một mảng tiếng hét sợ hãi.

Chu Hậu Chiếu vẻ mặt hưng phấn, chỉ thiếu mỗi nước khoa chân múa tay, thị vệ bên người như lâm đại địch chắn trước người hắn. Chu Hậu Chiếu lại từ sau tường người thò đầu ra, miệng không ngừng quở trách: "Náo nhiệt vui thế này, đám sát tài các ngươi chắn ta làm gì? Mau tránh ra!"

Chung quanh là một mảng hoảng sợ kích động, Hạ hoàng hậu trong ngọc liễn sợ tới mức hoa dung thất sắc, không thể căng mặt làm ra vẻ tự cao tự đại được nữa, nhìn đám người loạn thành một đống, Hạ hoàng hậu chung quy vẫn chỉ là tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi, cố nhẫn nhịn được một lát, nhưng đợi khi tiếng pháo làm đất rung núi chuyển vang lên, Hạ hoàng hậu cuối cùng cũng khóe miệng cong lên, oa oa bật khóc.

Trương Thăng vừa sợ vừa giận, vào một khắc tiếng pháo vừa vang lên đó hắn ngay lập tức nghĩ tới là tên đầu sỏ nào gây ra, đương nhiên, lúc này hắn không thể tìm tên đầu sỏ mà chửi mắng, nhưng tên đồng lõa nào đó thì tuyệt đối không thể buông tha.

Tên Đồng lõa họ Tần tên Kham.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.