Với sự thông minh cơ trí của Đới công công, đương nhiên sẽ không tiếp nhận đề nghị điên cuồng như vậy của Tần Kham.
Quần thể Thái giám này so với cha còn đáng thương hơn, cho nên lừa thái giám so với lừa cha thì vô sỉ hơn.
Đới Nghĩa không ngừng thi lễ, Tần Kham thấy bộ dạng sợ hãi của hắn thì trong lòng không khỏi ảm đạm thở dài.
Tính toán thất bại rồi, tên không chim Đới Nghĩa này không ngờ không ngu.
Cười bồi để tỏ ý ti lễ giám bỉnh bút kiêm chấp chưởng Đông Hán, hai chức vị này đã rất thỏa mãn rồi, người không biết đủ sẽ bị trời phạt, sau đó Đới Nghĩa thi lễ loạn xạ, nói sau giờ ngọ sẽ có hậu lễ đưa tới Tần phủ, để đền ơn tri ngộ, cuối cùng Đới Nghĩa hoang mang rối loạn hốt hoảng bỏ chạy, hơn nữa chạy rất nhanh, dùng hành động để chứng minh nam nhân dưới đúng quần thiếu linh kiện thì chịu lực cản của sẽ nhỏ đi nhiều.
Nhìn theo bóng dáng đã chạy xa của Đới Nghĩa, tâm tình Tần Kham không khỏi có chút trầm trọng.
Giết chết Lưu Cẩn là một chuyện rất nặng nề và xa vời.
Ra khỏi cửa cung, qua Kim Thủy kiều, ngoài Thừa Thiên môn, Đinh Thuận, Lý Nhị và Bắc trấn phủ ti Đô Chỉ Huy thiêm sự, trấn phủ sứ, cùng với các Cẩm Y vệ Thiên hộ trong kinh sư đang chờ ở quảng trường, ai nấy đều mặc đẩu ngưu bào hoặc phi ngư bào mới tinh, Tú xuân đao đeo biên hông chuôi chỉ xéo lên trời, nhìn ngoài mặt thì rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-trieu-nguy-quan-tu/2052219/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.