Chương trước
Chương sau
Mưu Bân cuối cùng bị một câu của Chu Hậu Chiếu lột chức.

Chuyện xảy ra là phải có nguyên nhân, cho dù nguyên nhân có chút hoang đường. Một nguyên nhân là Bất mãn với nguyên nhân Mưu Bân trước đại biến trốn tới tận Thiên Tân, còn có một nguyên nhân khác rất đơn giản, bởi vì Chu Hậu Chiếu muốn thăng quan cho Tần Kham, nhưng mà quan văn trong triều có thù với Tần Kham, nên không thể để Tần Kham gia nhập với bọn họ, cho nên chỉ có thể thăng võ quan, nhưng trong võ quan trừ Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ ra thì thật sự không có vị trí nào khác có thể xếp vào, vì thế Mưu Bân rất bất hạnh bị Chu Hậu Chiếu một cước đạp xuống.

Phương pháp làm việc của Chu Hậu Chiếu chính là gọn gàng dứt khoát như vậy, không chỉ đơn giản thô bạo, hơn nữa rất có đầu óc.

Nếu là bình thường, tất nhiên sẽ có một đoàn quan văn đứng ra kiên quyết phản đối thánh chỉ như trò đùa này, hôm nay thì khác, hôm nay không khí giữa quân thần trong điện bị vây trong một trạng thái rất vi diệu, sau khi Chu Hậu Chiếu trực tiếp tuyên bố thăng Tần Kham làm Chỉ huy sứ, đại thần cả điện không ngờ không có một ai mở miệng.

Ý chí của Hoàng đế và dao mổ của Tần Kham, đã khiến các đại thần nhận thức được rõ khí tượng mới của triều Chính Đức, đi theo minh quân là một loại hỗn pháp, đi theo hôn quân lại càng là một loại hỗn pháp, các đại thần kinh nghiệm đầy mình tất nhiên sẽ không thò đầu ra.

Tần Kham quỳ gối chính giữa kim điện, cúi đầu cười khổ một cái rồi không thể không lớn tiếng nói: "Thần, khấu tạ thiên ân."

Thăng quan, kẻ địch lại như càng nhiều hơn, nếu có thể lựa chọn, Tần Kham tình nguyện không thăng quan, quan làm càng lớn thì phiền toái càng nhiều, Tần Kham luôn rất ghét phiền toái.

Chu Hậu Chiếu vô tâm vô phế, càng không hiểu rõ mạch nước ngầm mãnh liệt trong triều đình, hắn chỉ muốn thăng quan cho bằng hữu, để hắn được phong quang hơn, hơn nữa Cẩm Y vệ trực thuộc hoàng đế, quan hệ của Chu Hậu Chiếu và Mưu Bân rất bình thường, hắn cũng không muốn giao một bộ môn trọng yếu như vậy cho một thần tử không thân thuộc lắm.

Chỉ có giao cho Tần Kham mới là yên tâm. Nhất.

Thăng quan rồi, ti lễ giám và ngự mã giám cũng thay bằng thái giám bên cạnh mình.

Chu Hậu Chiếu cuối cùng cũng hài lòng.

Về phần ngoại đình xử trí như thế nào, tạm thời cứ để đấy, Chu Hậu Chiếu không hiểu chuyện tới mấy cũng minh bạch uy lực của các quan văn, đắc ý nhất thời thì được, nhưng không thể vong hình, toàn bộ thiên hạ Đại Minh chung quy vẫn cần nhờ đám quan văn này thống trị giúp hắn.

Lưu Kiện và Tạ Thiên đứng trong hàng, thấy ti lễ giám, ngự mã giám, Cẩm Y vệ đều thay đổi người, hơn nữa được thay đều là gian nịnh triều đình mà bọn họ muốn trừ mà không được, sắc mặt của hai người không khỏi vô cùng ảo não.

Bố cục triều đình của triều Hoằng Trị, bị vị thiên tử trẻ tuổi này dùng loạn côn đánh cho thất linh bát lạc, khí tượng phục hưng Đại Minh hơn mười năm bắt đầu từ hôm nay xem như triệt để bị hủy rồi.

Có thể tưởng tượng, triều đình ngày sau chính là chướng khí mù mịt cỡ nào, các gian thần sẽ lấy thúng úp voi như thế nào.

Xong rồi, cục diện tốt mất cả rồi.

Lưu Kiện và Tạ Thiên nhìn nhau, sắc mặt cùng tái nhợt.

Ngay khi Chu Hậu Chiếu cảm thấy mỹ mãn phất tay chuẩn bị bãi triều, Lưu Kiện cắn chặt răng, bỗng nhiên đứng ra khỏi hàng.

"Bệ hạ, lão thần có việc muốn tấu."

Biến loạn Tối hôm qua là do Lưu Kiện Tạ Thiên phát động quan văn hạch tội mà có, sớ hạch tội như phô thiên cái địa bức Chu Hậu Chiếu thối lui đến góc tường không thể động đậy, Chu Hậu Chiếu lúc này đối với hai người có thể nói là hận ý rất sâu, nghe vậy lạnh lùng nói: "Lưu Đại học sĩ có việc thì tấu đi."

Lưu Kiện nghe thấy ngữ khí lạnh lùng của Chu Hậu Chiếu, hơn nữa hôm nay không ngờ ngay cả "Lưu tiên sinh" cũng không gọi, chỉ gọi tên chính thức, Lưu Kiện trong lòng không khỏi càng tuyệt vọng buồn bã.

"Lão thần tuổi tác đã cao, bệnh trầm kha dần nặng, chính vụ trong triều quá nhiều, lão thần thực sự không chịu nổi gánh nặng, thần muốn xin trí sĩ với bệ hạ, cầu bệ hạ ân chuẩn."

Tạ Thiên cũng đứng ra khỏi hàng theo, quỳ lạy nói: "Lão thần cũng xin trí sĩ."

Cả điện yên tĩnh. . .

Các đại thần đều nhìn hai vị Đại học sĩ với vẻ không dám, trong tai kêu ong ong, giống như tất cả những gì vừa ngey thấy đều là ảo giác, nhất thời ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, cả điện lặng ngắt như tờ, đến im rơi cũng có thể nghe thấy.

Nhị trong ba vị Đại học sĩ Nội các, hai vị danh thần triều Hoằng Trị, hai công thần trọng yếu khai sáng thế gian phục hưng, hôm nay lại đồng loạt xin cáo lão với hoàng đế?

Sắc mặt của Tất cả các đại thần đều thay đổi, gian nịnh cửu hổ chẳng những chưa trừ, ngược lại mượn cơ hội thượng, hai vị Đại học sĩ nội các lại muốn rời khỏi triều đình, tương lai triều đình Đại Minh sẽ ra sao?

Lưu Kiện và Tạ Thiên quỳ gối chính giữa kim điện không nhúc nhích, cúi đầu nhìn sàn vàng kim quang lóng lánh, mặt không biểu tình chờ đợi câu trả lời của Chu Hậu Chiếu, thân hình già nua không kiềm chế được mà run khẽ, biểu hiện ra nội tâm bọn họ không bình tĩnh như ngoài mặt.

Nếu không phải thế bất đắc dĩ, ai mà chẳng muốn ngồi lâu trên vị trí cực nhân thần này? Trên đời có ai không có dã tâm với quyền lực? Hoặc nhiều hoặc ít mà thôi. Nội các Đại học sĩ được Thiên hạ ca tụng cũng không ngoại lệ.

Chu Hậu Chiếu cũng mặt không biểu tình, nghe thấy thỉnh cầu cáo lão của hai vị Đại học sĩ, Chu Hậu Chiếu hồi lâu không nói gì, không biết qua bao lâu, ngữ khí lạnh lùng nói: "Nếu nhị vị Đại học sĩ bệnh trầm kha dần nặng, trẫm. . . Cho phép các ngươi trí sĩ."

Ầm!

Cả Kim điện lập tức ồn ào, tiếng nghị luận của vô số đại thần vang lên liên tiếp, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ khiếp sợ cực độ.

Lưu Kiện và Tạ Thiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn Chu Hậu Chiếu, vẻ mặt cũng rối rắm, thất vọng, phẫn hận, ảm đạm, đau thương. . . Đủ loại cảm xúc như cưỡi ngựa xem hoa nhất nhất hiện lên. Trên mặt bọn họ.

Quan hệ quân thần Đại Minh không chỉ là quân thần, có đôi khi giống với cộng sự trong công ty, hoàng đế là chủ tịch, các đại thần đều là nhân viên cao tầng nòng cốt, khi trong chuyện nào đó đại thần và hoàng đế ý kiến không hợp, các đại thần thường thường sẽ đưa ra đơn từ chức, dùng để uy hiếp cũng được, mè nheo cũng được, tóm lại, từ chức là một trong những thủ đoạn để các đại thần đạt được mục đích, người đưa ra đơn từ chức cũng không nhất định thực sự muốn từ chức, mà là khi từ chức hoàng đế thường thường sẽ lên tiếng giữ lại, sau đó đại thần liền thừa cơ đề ra yêu cầu của ra bản thân khiến hoàng đế tiếp nhận, nếu như không tiếp nhận thì sẽ tiếp tục từ chức, sau đó hoàng đế tiếp tục giữ lại. . .

Rất nhiều chính kiến chính là dưới sự thỏa hiệp và cò kè mặc cả của hoàng đếvà các đại thần mà đạt thành nhất trí. Cái này gọi là thảo luận và xử trí của chính sự thiên hạ, đơn giản cũng như quá trình đàm phán giữa đại thẩm mua đồ ăn và tiểu phiến bán đồ ăn.

Đại thần đưa ra đơn từ chức chỉ là muốn biểu đạt sự bất mãn đối với hoàng đế, quy củ này phàm là mỗi người làm quan đều biết, hơn nữa hoàng đế cũng phải giữ lại, một lần không giữ được thì hai lần, đây cơ hồ đã thành trình tự pháp định trên triều đình Đại Minh.

Nhưng mà đại thần cả điện không ngờ, Chu Hậu Chiếu không hiểu quy củ này, hắn thậm chí ngay cả một chút ý tứ giữ lại cũng không có, Lưu Kiện và vừa nói cáo lão, Chu Hậu Chiếu liền lập tức ân chuẩn.

Nhị vị Đại học sĩ kinh ngạc nhìn Chu Hậu Chiếu mặt không biểu tình trên long ỷ, trong lòng cảm thấy bi ai và thê lương.

Khống chế cảm xúc phức tạp của mình, Lưu Kiện và Tạ Thiên vái Chu Hậu Chiếu bái cái, nức nở nói: "Đa tạ bệ hạ ân chuẩn, lão thần bái biệt bệ hạ."

Chu Hậu Chiếu gật gật đầu: "Nhị vị Đại học sĩ nhiều năm vất vả rồi, sau giờ ngọ trẫm sẽ phái người tới phủ gia ân cho các ngươi, để cho các ngươi được áo gấm về quê."

Một đêm kịch chiến, cùng với máu tươi của hơn hai ngàn phiên tử Đông Hán, hai vị Đại học sĩ nội các ảm đạm rời khỏi triều đình, ti lễ giám Vương Nhạc tự vẫn, ngự mã giám Ninh Cẩn bị giết, Mưu Bân xuống đài, cửu hổ thừa cơ lật bàn thượng vị.

Đây chính là kết quả cuối cùng.

Một đạo thánh chỉ của Chu Hậu Chiếu, một câu mệnh lệnh của Tần Kham, vận mệnh chính trị ổn định của thời kì Hoằng Trị bị hoàn toàn bị phá vỡ, trong khí tượng mới của triều Chính Đức, khó tránh khỏi xen lẫn xương trắng dày đặc và máu tươi đầm đìa.

Chính nghĩa và tà ác, triều đại thay đổi, có một số người chú định đã trở thành vật hy sinh.

Triều hội khiến người ta rung động nhất triều Chính Đức đã tan, Chu Hậu Chiếu dưới sự vây quanh của đám người Lưu Cẩn tới điện Cẩn Thân thay quần áo, Tần Kham thì được tiểu hoạn quan truyền chỉ dẫn vào cung.

Một đêm chém giết kinh tâm động phách, Tần Kham cho tới bây giờ mới có một loại cảm giác an toàn.

Gió lốc cuối cùng cũng qua, trên đỉnh đầu tựa hồ lại nhìn thấy ánh mặt trời.

Xuyên qua đến thời đại này đã hai năm, Tần Kham đã dần dần thích ứng với cuộc sống hiện giờ, bình thản ấm áp, cũng có đao quang kiếm ảnh, hắn vẫn luôn dùng phương thức của mình để dãy dụa cầu sinh, hắn thích thời đại này, muốn thay đổi thời đại này, trong từng lần nguy cơ, hắn luôn có thể lao ra khỏi vòng vây, cái dựa vào chính là một cỗ tín niệm trong lòng, dùng phương thức độc đáo của mình từ từ chứng tỏ sự trả giá đối với gia quốc thiên hạ

Mưa gió đã qua, nhưng mà mưa gió tiếp theo, mình còn có thể tránh qua được không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.